» Chương 45: Có một cái khó mà liên hệ nhân tuyển
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025
Theo Phương Hiểu, Lữ Thiếu Khanh không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng, tên gia hỏa kia… Nhớ tới từng va chạm vài lần với Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu liền không nhịn được nhức đầu. Một tên vô sỉ, không biết liêm sỉ là gì, nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau đầu. Quan trọng hơn là, tên gia hỏa này thực lực còn rất mạnh, ngay cả muốn đánh cho hắn một trận cũng chẳng làm được.
Phương Hiểu nhìn biểu muội trước mắt. Mặc dù là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, tại Tu Luyện Giới Tề Châu, không ai dám bất kính với nàng. Cộng thêm dung mạo xuất chúng, nàng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu. Bất kể đi đến đâu, nàng đều là tâm điểm, như sao vây trăng. Nếu Kế Ngôn là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ hoài xuân Tề Châu, thì Hạ Ngữ chính là tình nhân trong mộng của mọi nam nhân Tề Châu. Ngay cả các châu khác cũng không ít kẻ si mê nàng.
Thế nhưng! Phương Hiểu không nghĩ rằng một Hạ Ngữ như vậy có thể chiếm được lợi thế trước Lữ Thiếu Khanh. Phương Hiểu cũng không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ để tâm đến thân phận, địa vị của Hạ Ngữ. Còn về vẻ đẹp, có lẽ hắn cũng chẳng thèm để mắt tới. Nàng Phương Hiểu dù sao cũng là một mỹ nữ, nhưng nàng cũng từng bị Lữ Thiếu Khanh phớt lờ.
Nhìn thấy Phương Hiểu vẻ mặt đắn đo, Hạ Ngữ tò mò hỏi: “Hiểu tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?”
Phương Hiểu nói: “Người này có thực lực, chỉ là không biết hắn có bằng lòng hay không.”
“Không bằng lòng sao?” Biện Nhu Nhu không tin, “Sư tỷ là người thế nào? Ai mà không nể mặt nàng ấy chứ?”
Nói thì nói vậy. Là đại đệ tử Song Nguyệt Cốc, lại là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, ai cũng sẽ phải nể nang vài phần. Phương Hiểu cười khổ nói: “Ta cũng không biết phải nói sao nữa, nhưng mà người này…”
Phương Hiểu không biết phải hình dung thế nào. Vô sỉ? Trơ trẽn, không biết liêm sỉ? Mặc dù nàng cảm thấy như vậy, nhưng để nàng ở sau lưng bàn tán, nghị luận về người khác thì nàng không làm được. Cuối cùng nàng chỉ có thể nói: “Tóm lại, hắn là một người khó giao thiệp.”
Càng nghĩ, chỉ có thể dùng từ ‘khó giao thiệp’ để hình dung hắn.
“Là nam nhân sao?” Biện Nhu Nhu hỏi.
Phương Hiểu gật đầu.
Biện Nhu Nhu lập tức xem nhẹ: “Càng không cần lo lắng, có sư tỷ ở đây, sẽ không có nam nhân nào dám không nể mặt nàng ấy đâu.”
Phương Hiểu cười khổ. Nàng không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ nể mặt Hạ Ngữ. Lữ Thiếu Khanh là người đặc biệt nhất nàng từng gặp. Khiến nàng cho rằng ngay cả uy tín của Hạ Ngữ cũng không dễ dùng với hắn.
Hạ Ngữ hỏi: “Hiểu tỷ tỷ, người này thực lực rất mạnh sao?”
Phương Hiểu gật đầu: “Rất mạnh, trong mắt ta, không hề yếu hơn Ngữ muội muội ngươi chút nào.”
Lời đánh giá này coi như rất cao. Vẻ mặt Hạ Ngữ cũng trở nên ngưng trọng mấy phần. Hạ Ngữ không phải người chỉ biết hình thức, nàng là đại diện thế hệ trẻ của Song Nguyệt Cốc. Nàng cùng Kế Ngôn, Trương Tòng Long được xưng là ba người mạnh nhất Tề Châu. Kế Ngôn không cần tranh cãi, đứng số một. Người đứng thứ hai vẫn chưa có kết luận, và Hạ Ngữ chính là ứng cử viên nặng ký cho vị trí đó.
Hiện tại Phương Hiểu nói thực lực hắn không hề yếu hơn Hạ Ngữ, làm sao không khiến Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc cho được.
Biện Nhu Nhu không tin: “Không thể nào? Ngươi nói là Trương Tòng Long?”
Phương Hiểu nói: “Tất nhiên không phải hắn.”
Biện Nhu Nhu lại nói: “Không phải là Kế Ngôn công tử sao? Nhưng cảnh giới Nguyên Anh không thể tiến vào bí cảnh.”
Người ở cảnh giới Nguyên Anh khi tiến vào bí cảnh sẽ khiến không gian bí cảnh không chịu đựng nổi mà sụp đổ. Nếu Kế Ngôn không ở cảnh giới Nguyên Anh, Hạ Ngữ đã sớm lên Thiên Ngự phong mời hắn giúp đỡ rồi.
Hạ Ngữ khẳng định nói: “Không phải Kế Ngôn công tử! Nếu là Kế Ngôn công tử, Hiểu tỷ tỷ sẽ không nói thực lực không hề yếu hơn ta đâu.”
Khi Kế Ngôn chưa tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, thực lực của hắn đã mạnh hơn Hạ Ngữ rồi.
Phương Hiểu nói: “Không phải Kế Ngôn công tử, nhưng có mối quan hệ mật thiết với Kế Ngôn công tử. Hắn là sư đệ của Kế Ngôn công tử, đệ tử thân truyền Thiên Ngự phong của Lăng Tiêu Phái. Lữ Thiếu Khanh công tử.”
“Lữ Thiếu Khanh?” Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu liếc nhau.
Biện Nhu Nhu liền hỏi: “Kế Ngôn công tử còn có thân sư đệ sao?”
Lữ Thiếu Khanh quá vô danh, hoặc là hắn quá kín tiếng nên bên ngoài không ai biết đến. Tuy nhiên, cũng không thể không nói hào quang của Kế Ngôn quá chói mắt, che lấp những người bên cạnh.
Phương Hiểu gật đầu nói: “Không sai, ta cũng là sau khi tới đây, tình cờ mới biết Kế Ngôn công tử còn có một sư đệ và một sư muội.”
Biện Nhu Nhu càng thêm kinh ngạc: “Còn có sư muội?”
Phương Hiểu nói: “Sư muội tên Tiêu Y, quan hệ khá tốt với ta. Là đệ tử mới được sư phụ Kế Ngôn công tử thu nhận.”
Biện Nhu Nhu hỏi: “Sao từ trước đến nay chưa từng nghe nói? Hẳn là sư đệ hắn thực lực chẳng ra gì, nên mới không có tiếng tăm gì sao?”
Phương Hiểu lắc đầu: “Lữ công tử thực lực rất mạnh, thực sự rất mạnh.”
Nhớ tới đêm hôm đó, kiếm ý kinh khủng kia, còn có trường kiếm lướt qua đầu mình, Phương Hiểu trong lòng khẽ rùng mình.
Nàng nói: “Hắn cũng đã lĩnh ngộ kiếm ý.”
“Cái gì?” Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu lần nữa kinh ngạc. Thế hệ trẻ nghe đồn chỉ có Kế Ngôn một người lĩnh ngộ được kiếm ý. Ngoài ra, chưa từng nghe nói có người trẻ tuổi nào khác lĩnh ngộ được kiếm ý. Ngay cả Hạ Ngữ nàng cũng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Trong mắt Hạ Ngữ lộ ra ánh mắt hứng thú: “Hiểu tỷ tỷ, ngươi nói là sự thật?”
Biện Nhu Nhu nói: “Chẳng lẽ Hiểu tỷ tỷ đang nói đùa sao? Lại còn có người có thiên phú như vậy?”
Phương Hiểu nói: “Ta lừa các ngươi có ích lợi gì?”
Phương Hiểu bèn kể lại chuyện đêm hôm đó. Chuyện này lúc đầu nàng định giữ làm bí mật của riêng mình. Tuy nhiên, đối mặt với biểu muội Hạ Ngữ, Phương Hiểu cảm thấy cũng nên nói ra. Hơn nữa, nếu cứ giấu mãi trong lòng mà không tìm được ai để chia sẻ, thật khó chịu. Phương Hiểu sợ nếu cứ kìm nén mãi, bản thân sẽ sinh bệnh mất.
Nghe xong Phương Hiểu kể, Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu trong lòng vô cùng chấn động. Một kiếm miểu sát một cao thủ cảnh giới Kết Đan, thật đáng sợ đến nhường nào.
Hạ Ngữ trầm mặc một lát sau, mới nói: “Không ngờ Lăng Tiêu Phái còn có thiên tài như vậy. Thật không hổ là sư đệ của Kế Ngôn công tử, không hề thua kém Kế Ngôn công tử chút nào.”
“Nếu như hắn thật sự như Hiểu tỷ tỷ nói, chỉ cần mời được hắn ra tay là đủ rồi.”
Việc lĩnh ngộ kiếm ý trước Nguyên Anh kỳ và sau Nguyên Anh kỳ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lĩnh ngộ kiếm ý trước Nguyên Anh kỳ, thiên phú tuyệt đối kinh tài tuyệt diễm. Còn khi đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, đối với đại đạo lý giải càng sâu, lĩnh ngộ kiếm ý dễ như trở bàn tay, đơn giản như uống nước, chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Sau đó, trên mặt Hạ Ngữ lộ ra vẻ mặt hồi ức. Nàng nói: “Trước kia ta cùng Kế Ngôn công tử giao thủ, thua trong tay hắn. Ta từng nói với hắn rằng hắn là đệ nhất nhân trẻ tuổi Tề Châu.”
“Nhưng Kế Ngôn công tử lại lắc đầu nói một câu: ‘Kể cả tên kia thì cũng không phải.'”
“Tên gia hỏa kia?” Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu kinh ngạc, “Lại còn có chuyện này sao?”
Hạ Ngữ nói: “Xem ra Kế Ngôn công tử nói tới chính là sư đệ của hắn rồi.”
Biện Nhu Nhu hỏi: “Hắn lợi hại như vậy, vì sao lại ẩn mình như vậy?”
Phương Hiểu lắc đầu, nàng cũng rất muốn biết nguyên nhân.
Hạ Ngữ lại nói: “Có những người một lòng vấn đạo, không màng danh lợi, có gì lạ đâu?”
Hạ Ngữ khẽ nhíu mày, đầu hơi nghiêng, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, Hạ Ngữ nói với Phương Hiểu: “Xem ra chúng ta nên đến tận nơi bái phỏng một chuyến.”
Trong lòng Hạ Ngữ càng lúc càng hứng thú với Lữ Thiếu Khanh mà Phương Hiểu nhắc đến. Nàng muốn xem trên Thiên Ngự phong, Lữ Thiếu Khanh trong lời Phương Hiểu rốt cuộc lợi hại đến mức nào.