» Chương 80: Tuyên Vân Tâm có chút hoảng

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

“Thế này, thế này…” Xung quanh sương trắng dâng lên, bao trùm vạn vật.
Tân Chí cùng người của Điểm Tinh phái biến mất không dấu vết.

Sự biến hóa đột ngột khiến Tiêu Y ba người cũng ngây ngẩn cả người.

Là đệ tử đại phái Biện Nhu Nhu phản ứng kịp đầu tiên.
“Trận, trận pháp?”
“Là Mê Tung trận!”
“Trận pháp?”
Tiêu Y cùng Phương Hiểu ngây ngẩn cả người.

Sau đó Tiêu Y cũng kịp phản ứng, hưng phấn hẳn lên: “Là Nhị sư huynh!”
Giờ khắc này, Tiêu Y lần nữa đối với Nhị sư huynh của mình bội phục tới cực điểm. Đơn giản là quá đỗi lợi hại.
Trước đó ở đây tản bộ, nàng còn đang thắc mắc Nhị sư huynh đang làm gì. Nào ngờ, lại có thể lặng yên không một tiếng động bố trí một tòa đại trận.

Tiêu Y đã từng chứng kiến trận pháp của Nhị sư huynh mình lợi hại thế nào. Về phương diện này, Đại sư huynh cũng phải thừa nhận không bằng.
Tiêu Y vui vẻ nói: “Không sao, không sao. Đây là Nhị sư huynh bố trí trận pháp này, chúng ta an toàn.”
Phương Hiểu khắp mặt là vẻ rung động: “Cái này… Lữ công tử, thật lợi hại.”
Không ai nghĩ tới, tất cả mọi người không nghĩ tới thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh lại lợi hại như vậy.

Biện Nhu Nhu dù trong lòng chấn động, nhưng nàng vẫn không phục.
“Tên hỗn đản kia có lợi hại như vậy sao?”
Biện Nhu Nhu khinh thường nói: “Tiểu Y muội muội, đại trận này nhất định là hắn bố trí sao? Chưa chắc là những người khác thì sao?”
Tiêu Y hỏi ngược lại: “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ nghĩ xem còn ai có thể làm như vậy? Tạo nghệ trận pháp của Nhị sư huynh, ngay cả Đại sư huynh cũng phải thừa nhận không bằng đấy.”
Phương Hiểu càng thêm kinh ngạc thán phục: “Chẳng lẽ Lữ công tử là Trận Pháp Tông Sư? Nếu không cũng không thể lặng lẽ bố trí trận pháp được.”
Lữ Thiếu Khanh khi tản bộ, dù không ai chú ý đến hắn, nhưng không một ai phát giác được điều bất thường. Loại thủ đoạn này, ngay cả Trận Pháp Đại Sư cũng chưa chắc làm được, chỉ có Trận Pháp Tông Sư mới có thể.

Biện Nhu Nhu càng thêm khó tin: “Cái tên gia hỏa ghê tởm kia là Trận Pháp Tông Sư ư?”
Nàng nói: “Hắn mới bao nhiêu tuổi? Mà là Trận Pháp Tông Sư ư? Nếu là một Đại Sư cũng đã coi hắn phi phàm rồi. Hơn nữa, nếu hắn là một Trận Pháp Tông Sư, lấy tính cách của hắn, cái đuôi đã sớm vểnh lên tận trời rồi.”
Biện Nhu Nhu vẫn khó tin trận pháp này là do Lữ Thiếu Khanh bố trí.

Tiêu Y nói: “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ nghĩ xem tại sao ta lại nói đến đây? Đây là Nhị sư huynh trong bóng tối dẫn chúng ta lùi về nơi này. Ngoài hắn ra, tỷ nói còn ai nữa?”
Tiêu Y ngữ khí mang theo nồng đậm tự hào: “Nhị sư huynh ta quả thực là một người vừa lợi hại lại vừa khiêm tốn.”
Biện Nhu Nhu trầm mặc, khó tin, nhưng lại không thể không tin. Loại cảm giác này khiến nàng rất khó chịu trong lòng.

Phương Hiểu bèn nói: “Được rồi, chúng ta hãy mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Biết đâu kế tiếp còn có ác chiến.”
Tiêu Y cười rất vui vẻ, không có bất kỳ lo lắng.
Nàng nói: “Hiểu tỷ tỷ, yên tâm đi, Nhị sư huynh đã xuất thủ, lần này chiến đấu sẽ không có gì ngoài ý muốn.”
Tiêu Y tin tưởng tuyệt đối vào Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh một khi xuất thủ, tuyệt đối sẽ không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào.

Biện Nhu Nhu cảm thấy không còn chỗ nào để bắt bẻ, trong lòng khó chịu vô cùng. Nàng nói: “Vẫn là mau chóng khôi phục đi. Trận pháp dù đã bố trí, nhưng là gấp gáp bố trí đại trận, ngươi cho rằng có thể chống đỡ được bao lâu? Tân Chí kia là cao thủ Kết Đan kỳ, còn có đông đảo đệ tử Điểm Tinh phái, linh phù của bọn hắn uy lực mười phần. Đại trận sẽ không cầm cự được bao lâu.”
Tiêu Y nói: “Yên nào, yên nào, Nhị sư huynh không có vấn đề gì.”
Phương Hiểu lại nói: “Tiểu Y muội muội, ngươi thử cảm thụ tình hình đại trận xem sao?”
Tiêu Y nghe vậy, cẩn thận cảm thụ, nàng bèn cảm nhận thấy linh khí xung quanh ngưng trệ, dường như vận hành không thông suốt.
Nàng lập tức lo lắng: “Cái này… sẽ không thật sự có vấn đề chứ?”
Biện Nhu Nhu cười lạnh một tiếng: “Đã nói rồi Nhị sư huynh ngươi cũng không đáng tin cậy, vẫn là phải dựa vào chính chúng ta. Cũng không biết sư tỷ thế nào…”

Cảnh Tiêu Y cầm chuôi kiếm, miệng phun tiên huyết, thân thể bay văng ra ngoài, đã lọt vào mắt Hạ Ngữ. Nàng lại nhìn thấy Biện Nhu Nhu uể oải rã rời, Phương Hiểu bị thương, không còn chút sức lực. Tân Chí chậm rãi tiến về phía ba nàng, khiến ba người các nàng chật vật tháo chạy.
Tâm cảnh bình tĩnh của Hạ Ngữ cuối cùng cũng lo lắng.
Dưới kia có biểu tỷ của nàng, sư muội của nàng. Các nàng là tới đây trợ giúp nàng. Nếu các nàng xảy ra ngoài ý muốn, nàng sẽ áy náy suốt đời.

Tuyên Vân Tâm nhìn thấy Hạ Ngữ trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương. Nàng cười nói: “Hạ Ngữ muội muội, ngươi còn muốn tiếp tục sao? Dừng tay đi. Đem Bí Cảnh chi tâm nhường lại cho ta, các ngươi chẳng có chuyện gì.”
Hạ Ngữ lạnh lùng nói: “Đánh bại ngươi, cũng vậy thôi.”
Sau đó nàng lần nữa phát động tấn công.

Nhưng là lần này, Tuyên Vân Tâm phát giác được kiếm thế của Hạ Ngữ khác với trước đó. Tuyên Vân Tâm nhạy bén nhận ra điểm này, lựa chọn né tránh.
Hiện tại Hạ Ngữ tâm cảnh đã bắt đầu rối loạn. Chi bằng tiếp tục né tránh, khiến tâm cảnh nàng tiếp tục rối loạn, đến khi đó thắng sẽ càng thêm nhẹ nhàng. Đây chính là Tuyên Vân Tâm, thực tế, giảo hoạt. Lợi dụng tất cả mọi cơ hội có thể đạt được thắng lợi.

“Làm sao? Không dám cùng ta đánh sao?”
Tuyên Vân Tâm thấy vậy càng thêm vui vẻ: “Hạ Ngữ muội muội, ngươi nhận thua đi.”
Tuyên Vân Tâm tiếp tục khiêu khích Hạ Ngữ.
“Ngươi chỉ cần nhận thua, đồng bạn của ngươi liền sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu ngươi tiếp tục thế này, đồng bạn của ngươi khẳng định sẽ có nguy hiểm.”
Hạ Ngữ khẽ nói: “Ngươi không nên đắc ý quá sớm, ngươi nghĩ thắng còn lâu.”
“Các nàng cũng sẽ không để ta thất vọng.”
“Thật sao?” Tuyên Vân Tâm nói: “Thế cục đã như vậy, ngươi hẳn là còn có chuẩn bị gì nữa? Đồng bạn của ngươi đã bị thương, chẳng lẽ ngươi đặt hy vọng vào người nam nhân kia sao? Đáng tiếc a, hắn ta chẳng thấy đâu…”

Nhưng mà, chưa dứt lời, bỗng truyền đến tiếng kêu than của các đệ tử Điểm Tinh phái.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Ta, ta nhìn không thấy!”
“Đây là ở đâu?”
“Cứu, cứu mạng…”
Tuyên Vân Tâm biến sắc, vội vàng nhìn theo hướng tiếng kêu. Nàng thấy một màn sương trắng bao trùm cả hai bên chiến đấu. Ngay cả Tân Chí cũng biến mất trong màn sương trắng, không thấy bóng người.
“Cái này…”
Tuyên Vân Tâm thông minh rất nhanh liền kịp phản ứng.
“Trận pháp?!”
“Nhưng là cái này…”
Tuyên Vân Tâm trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
“Là, là hắn?” Nàng chợt nhớ lại.
Nơi trận pháp xuất hiện, chính là nơi Lữ Thiếu Khanh từng tản bộ.
Hắn, lúc đó là đang bố trí trận sao?
Lúc ấy vốn cho rằng Lữ Thiếu Khanh chỉ là ở nơi đó tản bộ, như một tiểu dân chợ búa, không đáng bận tâm. Nhưng hiện tại xem ra, nàng đã lầm.
Nàng đã hoàn toàn đánh giá sai Lữ Thiếu Khanh. Lặng yên không một tiếng động đã bố trí một tòa trận pháp, trong nháy mắt san bằng ưu thế nhân số của phe nàng. Tính toán nhằm vào Hạ Ngữ đã thất bại.
Vốn nghĩ lợi dụng Tiêu Y ba người các nàng để gây áp lực cho Hạ Ngữ, kiềm chế Hạ Ngữ, để nàng có thể đánh bại Hạ Ngữ, giành được thắng lợi.
Hiện tại, tính toán của nàng thất bại.

“Hắn rốt cuộc là ai?” Tuyên Vân Tâm nhìn thẳng Hạ Ngữ. Trong nội tâm nàng không khỏi hoảng loạn. Nàng đã chủ quan coi thường Lữ Thiếu Khanh.
Hạ Ngữ trên mặt lộ ra nụ cười, nội tâm lại khôi phục bình tĩnh. Nàng cười nhạt nói: “Hắn tự xưng thân phận, ngươi đã quên? Trương Tòng Long đệ đệ? Hay là Kế Ngôn sư đệ?”
Tuyên Vân Tâm là một người thông minh, nhưng càng thông minh, ý nghĩ càng phức tạp. Lữ Thiếu Khanh tự xưng là Trương Tòng Long đệ đệ, về sau còn nói là Kế Ngôn sư đệ. Nhưng mà, Tuyên Vân Tâm thông qua quan sát cho rằng Lữ Thiếu Khanh không phải là Trương Tòng Long đệ đệ, cũng không phải Kế Ngôn sư đệ. Nàng cho rằng Lữ Thiếu Khanh là đang mượn oai hùm dọa người. Cho rằng Lữ Thiếu Khanh là một tiểu nhân vật bất học vô thuật, không đáng coi trọng.
Nhưng sự xuất hiện của tòa Mê Tung trận này, khiến Tuyên Vân Tâm nhận ra nàng đã nhìn lầm người, xem thường Lữ Thiếu Khanh. Nói cách khác, cái nhìn về Lữ Thiếu Khanh trước đó của nàng đều sai lầm.
Điều này nói rõ, thân phận tự xưng của Lữ Thiếu Khanh có thể là thật.
Là Trương Tòng Long đệ đệ hay là Kế Ngôn sư đệ?
Tuyên Vân Tâm lông mày nhíu chặt lại.

Bỗng nhiên, một luồng hàn quang sắc lạnh đột nhiên vọt tới.
Hạ Ngữ bình tĩnh nói: “Ngươi tựa hồ không để ta vào mắt ư?”
Tuyên Vân Tâm vội vàng trốn tránh, nhìn gương mặt mang sát khí của Hạ Ngữ.
Nàng nói: “Xem ra, hôm nay chỉ có đánh bại ngươi triệt để mới xong.”
Hạ Ngữ nói: “Hiện tại không ai quấy nhiễu chúng ta nữa, hãy phô bày bản lĩnh thật sự đi, để ta xem thử năng lực của ngươi.”
Tuyên Vân Tâm lấy ra một tờ linh phù. Trên tấm linh phù màu xanh quanh quẩn từng luồng khí lưu gần như vô hình bằng mắt thường. Hạ Ngữ lập tức cảm nhận được một luồng áp lực to lớn.
Tuyên Vân Tâm đối Hạ Ngữ nói: “Đây là Tứ phẩm Linh Phù, một khi sử xuất, uy lực to lớn, có thể sánh ngang một đòn của Nguyên Anh kỳ. Cho dù là Kết Đan hậu kỳ cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi. Đến khi đó, phạm vi mười dặm sẽ đều chịu đả kích hủy diệt. Ngươi nhất định phải tiếp tục chiến đấu với ta sao? Đồng bạn của ngươi dựa vào trận pháp bảo hộ, nhưng ta không tin trận pháp kia có thể ngăn cản được Tứ phẩm Linh Phù của ta.”
Tuyên Vân Tâm biểu lộ ngưng trọng, nàng không nói sai chút nào. Nàng lựa chọn nói rõ chi tiết với Hạ Ngữ, trên thực tế là tiếc rẻ tấm linh phù này. Linh phù cấp bậc này, ngay cả trong tay nàng cũng chỉ có một tấm. Nàng muốn dùng cái này buộc Hạ Ngữ lùi bước.
Đương nhiên, biến cố đột ngột phát sinh, khiến nàng không thể bình tĩnh trong lòng. Biến số Lữ Thiếu Khanh đã bị nàng bỏ qua, hiện tại Lữ Thiếu Khanh không thấy tăm hơi, trong lòng nàng rất bất an. Cho nên, không dám tùy tiện động thủ, hi vọng có thể thuyết phục Hạ Ngữ nhượng bộ.

Hạ Ngữ đồng dạng biểu lộ ngưng trọng, nhưng nàng cũng không phải kẻ yếu ớt. Dù là Tứ phẩm Linh Phù có lực sát thương kinh khủng, nhưng không có nghĩa là nàng không thể ngăn cản, nàng cũng có át chủ bài. Hạ Ngữ sẽ không bị Tuyên Vân Tâm mấy câu hù dọa.
Nàng lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ thử xem, xem có thể hay không đánh bại ta.”
Nhìn thấy Hạ Ngữ không có lùi bước, Tuyên Vân Tâm lạnh lùng nói: “Xem ra, chẳng lẽ ngươi thật không sợ đồng bạn của ngươi mất mạng? Cho dù ngươi thắng thì sao? Người của chúng ta vẫn chiếm ưu thế, cho dù kẻ đó bố trí trận pháp thì sao? Sư đệ ta có thực lực Kết Đan kỳ, chờ hắn tham dự vào, kết quả cuối cùng của ngươi vẫn như cũ.”
Hạ Ngữ vẫn lặp lại câu nói cũ: “Ngươi cứ thử xem.”
“Tốt!” Tuyên Vân Tâm nhìn thấy không cách nào dùng lời nói thuyết phục Hạ Ngữ, trong mắt nàng hiện lên một tia kiên quyết, chỉ có thể động thủ.
Ngay tại nàng rót linh lực vào linh phù, bỗng nhiên một luồng linh thức mạnh mẽ ập tới…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1619: Thất phẩm khí linh

Chương 1618: Một bàn tay đập bay

Chương 1617: Yêu Giới chó cũng giống như ngươi cuồng vọng như vậy sao