» Chương 107: Chất nữ học xấu

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tiêu Sấm khó tin nổi nhìn chất nữ, vẻ mặt như thể “ngươi đang đùa ta đấy à”.

“Tiểu Y, con nói thật chứ?”

Tiêu Y gật gật đầu, nói: “Đúng vậy ạ, Thương Chính Sơ già mà không kính, ức hiếp ba người sư huynh muội chúng con, mắng hắn vài câu không quá phận.”

Lữ Thiếu Khanh trong lòng thông cảm, mặt mày hớn hở, khen ngợi: “Không sai, mắng rất tốt! Về sau tiếp tục cố gắng.”

Tiêu Y khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào mỉm cười. Đại sư huynh đã khen ta, Nhị sư huynh cũng khen ta. Ta quả nhiên có tiền đồ!

Tiêu Sấm hoảng sợ. Cháu gái ruột biến thành thế này, ta về sao giao phó với đại ca đây? Đánh cùng mắng khẳng định là không được, hắn cũng không nỡ.

Kết quả là, Tiêu Sấm lời nói thấm thía nói với Tiêu Y: “Tiểu Y à, con nhưng không thể như vậy được. Con là Tiêu gia tiểu thư, đại diện cho thể diện Tiêu gia, không thể làm những chuyện mất mặt như thế.”

Tiêu Y hỏi lại: “Chuyện mất mặt là gì cơ ạ? Mắng chửi người ư? Đâu có, con thấy rất tốt, mắng sướng mà. Con đánh không lại, còn không được mắng vài câu sao? Bằng không trong lòng không thoải mái. Trước kia ở nhà, con đánh không lại Tiêu Quần, đến cãi nhau cũng không dám lớn tiếng, những lúc như thế nghĩ lại thấy thật ấm ức. Đánh không lại liền phải vâng vâng dạ dạ sao? Đánh không lại cũng phải mắng cho đã!”

Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khen ngợi: “Không sai, liền nên như vậy. Cái gì cũng có thể thua, khí thế không thể thua!”

Trời cao đất rộng! Tiêu Sấm ngẩng đầu, trăng trên trời rất trong sáng, nhưng hắn lại khóc không ra nước mắt. Con bé ngoan hiền, sao lại biến thành thế này đây? Mắng chửi người mà không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn cho là vinh. Nàng những ngày qua rốt cuộc đã trải qua điều gì? Ta làm sao giao phó với đại ca đây?

Tiêu Sấm bi thương. Qua một lát, hắn nói với Tiêu Y: “Tiểu Y à, về sau con nhưng không thể còn như vậy làm. Con làm việc cũng chẳng cân nhắc hậu quả gì. Đối phương là Nguyên Anh đại năng, con cũng dám mắng, con muốn làm gì? Con không biết Nguyên Anh đại năng chỉ cần một ngón tay cũng có thể diệt con sao?”

Tiêu Y ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Con biết ạ.”

Tiêu Sấm trong lòng dễ chịu hơn chút, vui mừng thêm mấy phần. Chất nữ xem ra vẫn còn có thể cứu, chưa đến nỗi vô phương cứu chữa.

Nhưng mà sau một khắc, Tiêu Y lại nói: “Đây chẳng phải có thúc thúc và chưởng môn ở đây sao? Các người ở đây con còn sợ gì nữa? Cần mắng cứ mắng, đừng nể mặt hắn!”

Tiêu Sấm bỗng nhiên cảm thấy huyết khí không thông, linh khí vận chuyển trì trệ. Đường đường một Nguyên Anh kỳ tu sĩ, suýt chút nữa uất ức đến thổ nội thương.

Tiêu Sấm cảm thấy càng thêm ưu thương. Dám mượn oai hùm cũng học được rồi. Quả nhiên, mình vẫn không cách nào giao phó với đại ca. Về sau, Tiêu gia vẫn là ít về thì hơn.

Thiều Thừa cũng bó tay. Hắn trừng mắt liếc Lữ Thiếu Khanh đang đứng ngoài cuộc, ung dung tự tại.

Thấp giọng hỏi: “Thằng nhóc ngươi, dám dạy hư sư muội ta đấy à?”

“Phi! Sư phụ, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa!” Lữ Thiếu Khanh kêu oan: “Sư phụ, đây là nàng tự học thành tài cả, con cũng đâu có dạy nàng cái gì. Phương diện này nàng rất có thiên phú, còn lợi hại hơn cả Đại sư huynh.”

Tiêu Sấm lực chú ý trở lại Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nghiến lợi: “Ta thấy rõ chính là thằng nhóc hỗn xược ngươi đã dạy hư nó! Chất nữ của ta trước kia vốn nhu thuận đáng yêu, thông minh lanh lợi. Chỉ đến khi lên Thiên Ngự phong, mới biến thành thế này. Nói chuyện, làm việc chẳng khác gì thằng hỗn đản ngươi. Trừ thằng nhóc hỗn đản ngươi ra, không ai có thể dạy hư nó được!”

Lữ Thiếu Khanh hừ hừ nói: “Ngươi có dũng khí ư? Ngươi dám động thủ với ta, đừng có mà hối hận đấy!”

Nếu là bình thường, câu uy hiếp này của Lữ Thiếu Khanh sẽ rất có trọng lượng, Tiêu Sấm dù là Nguyên Anh đại năng cũng phải cân nhắc. Lữ Thiếu Khanh dù lười biếng, ở Lăng Tiêu phái cũng chẳng mấy ai biết đến. Nhưng trong giới cao tầng Lăng Tiêu phái, hắn lại nổi tiếng là kẻ khó chơi. Chuyện âm thầm hãm hại người khác thì chẳng hề mơ hồ chút nào.

Hiện tại Tiêu Sấm khó lòng chấp nhận việc chất nữ nhu thuận đáng yêu, hiểu chuyện của mình nay đã thay đổi. Tiêu Sấm không có đạo lữ, hắn coi con gái của anh ruột mình là Tiêu Y như con gái ruột. Bộ dạng Tiêu Y lúc này mang lại cho hắn cảm giác, hệt như một lão phụ thân cay đắng nuôi nấng con gái trưởng thành, tựa một đóa hoa kiều diễm, đẹp rung động lòng người, đáng yêu lay động nhân tâm. Thế rồi một thằng nhóc hỗn đản xuất hiện, vác đi đóa hoa được hắn dốc bao năm tâm huyết vun trồng, còn tiện thể bưng luôn cả chậu. Không những thế, mang về nuôi nấng còn biến đóa hoa hồng ban sơ thành một bông dã hoa ven đường.

Cảm giác này, ai chịu nổi đây? Hôm nay không dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh một trận ra trò, cơn tức này làm sao nguôi ngoai.

Lữ Thiếu Khanh thấy lời đe dọa của mình không ăn thua, lập tức toan bỏ chạy. Nhưng mà Tiêu Sấm đã sớm đề phòng chiêu này của hắn. Một luồng linh lực tuôn ra, trói chặt Lữ Thiếu Khanh rắn chắc, không tài nào nhúc nhích được.

Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt: “Tiêu sư bá, người làm thật đấy à?”

Tiêu Sấm cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta đang đùa với ngươi chắc?”

Lữ Thiếu Khanh kêu to: “Sư phụ, cứu mạng!”

Thiều Thừa khoát tay, đứng chắn trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nói: “Tiêu sư huynh, đừng chấp nhặt với hắn.”

Thiều Thừa nhìn ra được, Tiêu Sấm trong lòng có cỗ khí. Trong quá trình muốn giết Kế Ngôn, Thương Chính Sơ còn bao vây cả Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y trên phi thuyền, toan nhất cử tiêu diệt cả hai. Tiêu Y không chỉ là đệ tử Lăng Tiêu phái, càng là cháu gái ruột của Tiêu Sấm. Được Tiêu Sấm coi như con gái ruột mà đối đãi, suýt chút nữa bị Thương Chính Sơ tiêu diệt. Thiều Thừa phẫn nộ, Tiêu Sấm cũng phẫn nộ. Vừa rồi Thiều Thừa đại chiến Thương Chính Sơ đã có thể trút bỏ lửa giận trong lòng. Tiêu Sấm lại không cách nào tìm Thương Chính Sơ tính sổ, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết. Lúc này Lữ Thiếu Khanh lại vừa vặn đụng vào lưỡi thương. Trong đó ít nhiều cũng có ẩn chứa ân oán cá nhân.

Mặc dù Thiều Thừa bình thường cũng bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến thổ huyết, cũng sẽ động thủ dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh. Nhưng đó là chuyện của hắn. Đồ đệ của hắn, hắn nguyện ý thế nào thì thế đó. Là thương, là mắng, là đánh, hắn làm sao cũng được. Người ngoài thì không được.

Tiêu Sấm khó chịu nói: “Thiều sư đệ, thằng nhóc hỗn trướng này, không dạy dỗ một trận ra trò thì không được. Đệ cũng không thể nuông chiều nó. Ta giao cháu gái ta cho đệ, đệ không giúp ta trông nom cẩn thận, nay đã thành một tiểu cô nương láu cá tinh quái.”

Thiều Thừa lại kiên trì nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Ta biết lòng huynh rất tức giận về chuyện lần này, bất quá đó cũng là do người Quy Nguyên các gây sự trước.”

Lữ Thiếu Khanh minh bạch: “Không thể nào, Tiêu sư bá, người không dám gây sự với Quy Nguyên Các, chỉ có thể trút giận lên người ta sao? Người đã nhát gan đến mức nào rồi vậy? Là nam nhân thì đi chặt lão già Thương Chính Sơ kia đi, đừng có đến ức hiếp ta!”

Thiều Thừa cả giận nói: “Con im đi! Thằng nhóc hỗn đản này, đây chẳng phải là đổ dầu vào lửa sao?”

Tiêu Sấm càng nổi giận hơn: “Không được, hôm nay ta nhất định phải trừng trị ngươi!”

“Điều này không thể được!” Thiều Thừa không đồng ý, nói: “Tiêu sư huynh, ta có thể đồng ý với huynh mọi điều, duy chỉ có việc ức hiếp đồ đệ ta thì không thể.” Thiều Thừa thái độ kiên quyết. Đây là ranh giới cuối cùng của ta, bất cứ ai cũng đừng hòng ức hiếp đồ đệ ta, kể cả là người cùng môn phái.

Tiêu Y cũng đứng chắn trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Thúc thúc, người đừng nên tức giận. Nhị sư huynh đối xử với con rất tốt đấy!”

“Tốt cái rắm! Con đi theo hắn cũng học thói xấu rồi!” Tiêu Sấm đau lòng nhức óc, trong lòng buồn bã không thôi. Con bé này còn đi giúp người ngoài nói nữa.

“Thật mà, Nhị sư huynh đối với con rất tốt…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1614: Kim Ô huyết mạch

Chương 1613: Ta đi làm chết các ngươi vương, cứu vớt các ngươi

Chương 1612: Dạy hư tiểu Hồng