» Chương 147: Kế Ngôn tâm đắc ngọc giản

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Phía dưới, một đám “Trư ca” bắt đầu có dấu hiệu bạo động. Lữ Thiếu Khanh không khỏi cảm thán mị lực của Hạ Ngữ. May mắn thay, họ vẫn chưa biết rõ quan hệ giữa ta và Hạ Ngữ. Phi! Ta và nàng không có bất kỳ quan hệ gì! Tuyệt đối không thể có ý nghĩ như vậy! Lui tán! Lui tán!

Nếu là quần áo thiếp thân của Hạ Ngữ sư tỷ, đoán chừng sẽ càng gây ra cảnh tượng nóng nảy hơn. Bất quá, đáng tiếc là ta không dám mở miệng.

Người phía dưới vội vàng gào lên hỏi: “Đi đâu báo danh?”

“Nhanh lên, đừng có thừa nước đục thả câu nữa!”

Bọn hắn hận không thể lập tức báo danh, rồi đánh ngay lập tức.

Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với thái độ này. Hắn nói: “Đừng vội, ta vẫn chưa nói xong…”

Ngô Thiên Tung không đợi Lữ Thiếu Khanh nói xong lời, khó chịu ngắt lời hắn: “Ngươi nói cây quạt này là của Hạ Ngữ đã dùng qua, nó chính là cái này ư?”

“Ta xem ngươi là không biết ngươi từ đâu tìm đến đồ giả mạo!”

Trên mặt Ngô Thiên Tung không che giấu nổi vẻ đắc ý trong lòng. Ánh mắt hắn tràn đầy khiêu khích, đắc ý nhìn Lữ Thiếu Khanh. Dù sao hắn đến đây chính là để quấy rối. Lăng Tiêu phái muốn làm gì, Quy Nguyên các liền muốn phá hư.

Nghe Ngô Thiên Tung nói vậy, đám “Trư ca” phía dưới cũng hơi tỉnh táo lại.

“Đúng rồi, cái này không có cách nào chứng minh.”

“Cây quạt xếp của Hạ Ngữ cô nương, không nên rơi vào tay hắn chứ?”

“Giả! Khẳng định là giả…”

Ngọa tào! Bọn ngươi cái đám cháu trai Quy Nguyên các! Ta không nổi giận, các ngươi thật cho rằng ta dễ bị bắt nạt sao?

Lữ Thiếu Khanh giận dữ, chuẩn bị mở miệng phun cho kẻ Ngô Thiên Tung này câm miệng.

Ngay tại thời điểm này, hắn bỗng nhiên cảm thấy bên người một thân ảnh lóe lên. Quay đầu nhìn lại, kinh ngạc thay, Hạ Ngữ thế mà nhảy lên đài.

Ta đi!

Lữ Thiếu Khanh hoảng hốt: “Cô nãi nãi, ngươi muốn làm gì? Hôm nay không có an bài ngươi ra sân, ngươi đến đây xem náo nhiệt gì chứ?”

Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn để Hạ Ngữ xuất hiện ở đây, chẳng phải bày rõ cho người khác biết ta và Hạ Ngữ có quan hệ sao?

Lữ Thiếu Khanh đang định đuổi Hạ Ngữ xuống thì nàng đã chủ động tháo bỏ ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật.

Mọi người phía dưới thấy Hạ Ngữ thì đầu tiên sững sờ, sau đó sôi trào lên.

“Hạ Ngữ! Là Hạ Ngữ!”

“Là đệ nhất mỹ nhân Hạ Ngữ!”

“Quả nhiên là Hạ Ngữ cô nương!”

“Quá tốt rồi! Không nghĩ tới ở chỗ này thế mà gặp được Hạ Ngữ cô nương!”

“Hạ Ngữ cô nương, ta yêu ngươi…”

“Ngọa tào! Nơi này có một con cóc, mọi người đánh chết hắn!”

“Hạ Ngữ cô nương, là ta! Nhóm chúng ta nói chuyện qua mà!”

“Mã Đức! Nơi này cũng có một tên! Giết chết hắn!”

Nhìn thấy đám người phía dưới sôi trào, Lữ Thiếu Khanh đành bó tay. Hắn u oán nhìn Hạ Ngữ.

Hạ Ngữ không nhìn ánh mắt u oán của Lữ Thiếu Khanh. Trong lòng nàng mỉm cười, trên mặt lại biểu lộ không thay đổi, mười phần lãnh đạm nói với mọi người phía dưới: “Ta có thể hướng mọi người cam đoan, cây quạt xếp là thật.”

Sắc mặt Ngô Thiên Tung tại chỗ liền đen sạm. Chính chủ đã đích thân ra mặt làm chứng, hắn nói gì cũng vô dụng. Thật là ghê tởm mà! Trên mặt Ngô Thiên Tung nóng bừng bừng, giống như bị người tát, ngấm ngầm đau nhức.

Lữ Thiếu Khanh thấp giọng thúc giục Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, đi đi! Ngươi mau xuống dưới đi!”

“Đừng có đi lên nữa nha…”

Gần như bị Lữ Thiếu Khanh đuổi xuống, Hạ Ngữ dở khóc dở cười. Lữ Thiếu Khanh đối với nàng tránh như rắn rết vậy.

Thật tình không biết, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy sau khi Hạ Ngữ xuất hiện, cảnh tượng phía dưới gần như bùng nổ, Lữ Thiếu Khanh càng thêm kiên định muốn kéo giãn khoảng cách với Hạ Ngữ.

Lữ Thiếu Khanh đợi đến khi đám người phía dưới bình tĩnh lại, hắn cười tủm tỉm hỏi Ngô Thiên Tung:

“Thế nào? Tin chưa?”

Sắc mặt Ngô Thiên Tung càng thêm khó coi. Chuyện đã đến nước này, hắn càng không thể cúi đầu. Hắn cắn răng: “Cho dù có quạt xếp của Hạ Ngữ sư tỷ, có người báo danh, nhưng nhóm chúng ta Quy Nguyên các vẫn sẽ không báo danh.”

“Không phải tất cả mọi người sẽ báo danh đâu!”

Hắn ngụ ý nói: Ngươi muốn tổ chức cái giải luận võ này, cũng sẽ không thành công đâu. Nhiều nhất cũng chỉ hấp dẫn được một bộ phận người mà thôi.

Lời nói của Ngô Thiên Tung khiến không ít người thầm gật đầu trong lòng. Không phải tất cả mọi người sẽ vì cây quạt xếp này mà động thủ. Có công phu này còn không bằng ức hiếp một tên đệ tử Lăng Tiêu phái.

Đối với tình huống này, Lữ Thiếu Khanh vững như lão cẩu, hắn còn có đòn sát thủ.

Cổ tay khẽ đảo, một khối ngọc giản xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh giơ lên, hướng về phía đám người phía dưới giới thiệu lai lịch của ngọc giản.

“Đây là một chút tâm đắc kiếm đạo thuở xưa của Kế Ngôn sư huynh. Lần này dùng làm phần thưởng áp trục, đủ cấp bậc chứ?”

Lời này của Lữ Thiếu Khanh vừa ra, người phía dưới lần nữa sôi trào, mà lại còn sôi trào lợi hại hơn lúc nãy.

“Cái gì?”

“Là tâm đắc kiếm đạo của Kế Ngôn tu luyện sao?”

“Cái này, cái này, ta nhất định phải đạt được!”

“Ai tranh với ta, ta giết chết kẻ đó!”

“Sợ ngươi sao? Đây là vô giá chi bảo, ta nhất định phải có…”

Đám người kinh hãi.

Kế Ngôn hiện tại là tân tấn Nguyên Anh của Tề Châu, danh tiếng vang dội. Chưa đến hai mươi lăm tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy, đồ vật của hắn tự nhiên mười phần quý giá. Trong mắt một số người, giá trị của nó còn xa hơn cái gọi là quạt xếp của Hạ Ngữ lúc nãy.

Tâm đắc tu luyện kiếm đạo đủ để khiến các tu sĩ phát điên. Bọn hắn không dám hi vọng xa vời được như Kế Ngôn, nhưng chỉ cần từ trên ngọc giản mà lĩnh ngộ được một chút, tuyệt đối có thể khiến bọn hắn thu lợi không nhỏ, thực lực tăng vọt. Tâm đắc tu luyện của cường giả, tuyệt đối là vô giá chi bảo.

Mà lại, trong đó, không ít nữ tu sĩ cũng trở nên hưng phấn. Đối với khối ngọc giản này, các nàng cũng là tình thế bắt buộc. Các nàng chưa hẳn nhất định phải lấy ra tham ngộ tu luyện. Các nàng cũng có ý định lấy ra để cất giữ.

Hạ Ngữ là nữ thần trong mộng của nam tu sĩ Tề Châu, vậy Kế Ngôn chính là tình nhân trong mộng, nhân vật chính trong xuân mộng của nữ tu sĩ Tề Châu. Kế Ngôn là nam thần của các nàng, đồ vật của nam thần sao có thể bỏ lỡ?

Biểu cảm Ngô Thiên Tung biến đổi. Vật như vậy đủ để khiến hắn động lòng. Trong lòng hắn bỗng nhiên hối hận, sớm biết thì vừa rồi đã không nên nói những lời đầy đủ như vậy.

Ngay tại khoảnh khắc hắn hối hận trong lòng, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh đã dừng lại trên người hắn, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức: “Thế nào, các ngươi Quy Nguyên các muốn ghi danh sao?”

Đối mặt với thái độ như vậy của Lữ Thiếu Khanh, Ngô Thiên Tung giận dữ trong lòng, rất muốn kiên cường nói không báo danh. Nhưng hắn chần chờ, khi nhìn thấy đồng môn bên cạnh, ánh mắt họ nóng rực nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay Lữ Thiếu Khanh, lộ ra biểu cảm động tâm. Khối ngọc giản này đối với bọn hắn có giá trị rất lớn.

“Hừ, ngươi không phải nói tất cả mọi người đều có thể báo danh sao?” Ngô Thiên Tung cũng không dám thay đám người đưa ra quyết định, chỉ có thể lạnh lùng hừ một câu. “Nhóm chúng ta Quy Nguyên các muốn báo danh thì báo danh, không muốn báo danh thì không báo danh, ngươi có thể làm gì được ta?”

Lữ Thiếu Khanh càng thêm hài lòng: “Tiểu tử, ngươi thật cho rằng ta không có biện pháp với ngươi sao?”

Lữ Thiếu Khanh đứng lên, hướng về phía người phía dưới nói: “Chư vị, ta vốn nghĩ lần này sẽ để mọi người miễn phí báo danh tham gia luận võ. Nhưng vừa rồi có một số người đang cố ý quấy rối, ta sợ lần luận võ đại hội này sẽ xảy ra vấn đề. Cho nên, lần này phí báo danh là một người một trăm mai hạ phẩm linh thạch.”

Lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người phía dưới kinh hãi.

“Cái gì? Ngươi đang ăn cướp sao?”

Mà sắc mặt Ngô Thiên Tung trở nên hết sức khó coi. Không ít người ánh mắt đổ dồn lên thân hắn…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1622: Chen vào nói rất không có lễ phép

Chương 1621: Ngươi Cẩu Vương, ta làm thịt

Chương 1620: Ngươi xem xét liền rất ăn ngon