» Chương 170: Chạy trốn vô vọng
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Nhị sư huynh, thế nào?”
Tiêu Y cầm trong tay một khỏa linh đậu, ngạc nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ngồi phịch xuống.
Lữ Thiếu Khanh giật lấy viên linh đậu từ tay Tiêu Y, ném vào miệng, nhai xoạch xoạch hai tiếng rồi bắt đầu khen ngợi.
“Không tệ.”
Tiêu Y mặt mày hớn hở, vui vẻ hẳn lên: “Đúng không, tay nghề lột linh đậu của ta không tệ chứ?”
Đạt được nhị sư huynh một câu khen ngợi không dễ dàng a.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Ai nói ngươi lột linh đậu không tệ? Ngươi lột linh đậu, một nửa số hạt đều kẹt lại trong vỏ, lãng phí hết.”
Hóa ra không phải vậy, Tiêu Y thất vọng, bĩu môi.
Tiểu Hồng tha tới một khỏa linh đậu nhét vào tay nàng, bảo nàng mau mau lột.
Tiêu Y khó chịu lột xong xuôi, nhìn kỹ lại, cũng đâu có khoa trương như nhị sư huynh nói đâu.
Chỉ là có chút lỡ tay làm nát mà thôi.
Không thèm để ý Tiểu Hồng đang há miệng chờ được đút ăn, Tiêu Y thở phì phò, giận dỗi ném một khỏa linh đậu vào miệng mình, hung hăng nhai nghiến.
“Nhị sư huynh, vậy huynh nói, cái gì không tệ?”
Ngươi không phải đang khen ngợi ta sao?
Chẳng lẽ ngươi đang khen ngợi Tiểu Hồng con heo ham ăn này sao?
Lữ Thiếu Khanh đang nhìn xung quanh, thản nhiên đáp: “Ta nói ngươi hôm nay tự nhiên thông minh ra một chút.”
Đúng không?
Tiêu Y lập tức lại bắt đầu hớn hở.
Bất quá, nhưng suy nghĩ kỹ lại, nàng thấy không đúng.
Nàng không vui kháng nghị: “Nhị sư huynh, ngươi đây là ý gì?”
Ta lúc nào chả thông minh hơn người, chứ đâu phải hôm nay mới thông minh ra một chút.
Lữ Thiếu Khanh phớt lờ lời kháng nghị của Tiêu Y, hắn đang chuẩn bị chuồn đi.
Tiêu Y nhắc nhở hắn.
Kẻ rất mạnh mẽ của Thiên Ngự phong không có ở đây, vạn nhất có đánh nhau, chắc chắn đến phiên kẻ đẹp trai nhất ra mặt.
Lữ Thiếu Khanh chẳng hề muốn để lộ thực lực của mình trong trường hợp này.
Nỗi sỉ nhục của môn phái, bản tính lười biếng, yếu ớt mới là nhân thiết của hắn.
Để bảo vệ nhân thiết của mình không sụp đổ, hắn phải chuồn khỏi đây.
Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn chưởng môn đang thao thao bất tuyệt, rồi lại nhìn mấy vị sư bá đang ngồi nghiêm chỉnh nhắm mắt dưỡng thần.
Lữ Thiếu Khanh biết rõ rằng giờ không chuồn, sẽ không còn cơ hội.
Hắn quay thẳng sang Tiêu Y, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Sư muội, có chuyện sư huynh muốn nhờ muội.”
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Tiêu Y rất không quen.
Nhị sư huynh làm gì nghiêm túc như vậy?
Chẳng lẽ có chuyện gì đại sự sao?
Tiêu Y trong lòng bồn chồn, nén lòng hỏi: “Nhị sư huynh, là chuyện gì vậy?”
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu nàng, thái độ cực kỳ hòa ái thân mật: “Ta nhớ ra còn có vài việc cần đi làm, muội cứ ngồi ở đây đi.”
“Từ giờ trở đi, muội chính là đại biểu của Thiên Ngự phong, việc liên quan đến Thiên Ngự phong muội tự mình quyết định.”
“Biết không?”
Không còn cách nào khác, vì sư huynh, muội đành hi sinh một chút vậy.
Tiêu Y chớp chớp mắt, đúng như Lữ Thiếu Khanh nói, hôm nay nàng bỗng nhiên thông minh lạ thường.
“Nhị sư huynh, huynh là muốn đi lười biếng sao?”
Không dễ lừa gạt chút nào. Chắc là gặp lão cha, huyết mạch thức tỉnh, thông minh ra sao?
Lữ Thiếu Khanh thì thầm trong lòng, mặt vẫn nghiêm túc: “Đã nói rồi, ta có chuyện trọng yếu cần đi làm, muội cứ ở đây đi.”
“Cứ như vậy.”
Sau khi nói xong, bất chấp Tiêu Y, hắn liền quay người định chuồn.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đã bị người ngăn lại.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, bên ngoài lại giả bộ kinh ngạc: “Hạng sư huynh, không ở yên vị trí của huynh mà đợi đàng hoàng đi, huynh chạy tới đây làm gì?”
“Cẩn thận bị chưởng môn nhìn thấy, bằng không chắc chắn sẽ bị chưởng môn giáo huấn huynh đấy.”
Mặt Hạng Ngọc Thần nở nụ cười khổ, đây coi như là kẻ ác lại đi cáo trạng trước ư?
Hắn chỉ nói một câu: “Sư phụ bảo ta ở đây trông chừng ngươi.”
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức xụ xuống, khiến Tiêu Y nhận ra ngay sắc mặt xụ xuống của nàng bình thường sẽ như thế nào.
Hạng Ngọc Thần nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh sắc mặt như táo bón, hắn an ủi: “Lữ sư đệ, sư phụ nói, đệ không thể đi đâu được, nhất định phải ngồi ở đây.”
Bị nhắm vào quá chặt chẽ.
Lữ Thiếu Khanh tâm tình bi phẫn, kẻ đẹp trai như ta cũng chỉ có thể có đãi ngộ như vậy thôi sao?
Hắn vô cùng khó chịu, tức giận bất bình: “Chưởng môn muốn làm gì? Ta rốt cuộc còn có phải đệ tử Lăng Tiêu phái không?”
“Coi ta là phạm nhân của Lăng Tiêu phái mà đối đãi!”
“Hạng sư huynh, huynh tránh ra, ta muốn đi tìm sư phụ để người chủ trì công đạo cho ta.”
Nhưng loại trò vặt này của Lữ Thiếu Khanh trước mặt Hạng Ngọc Thần chẳng có tác dụng gì.
Hạng Ngọc Thần mặc dù là người trung thực, đôn hậu, nhưng không hề ngu xuẩn hay khờ dại.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của sư phụ.
Ngu Sưởng đã bảo hắn đến đây trông chừng Lữ Thiếu Khanh, không cho phép đi đâu, hắn sẽ cứ ở đây trông chừng.
Kẻ nào tới van xin cũng vô dụng.
Biết rõ tính cách của Hạng Ngọc Thần, Lữ Thiếu Khanh cũng từ bỏ ý nghĩ thuyết phục hắn.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, cảm thán chưởng môn giảo hoạt, cuối cùng đành ủ rũ trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không thể chuồn đi, Tiêu Y rất vui vẻ, ân cần đưa những hạt linh đậu đã lột xong cho Lữ Thiếu Khanh.
“Nhị sư huynh, đừng thất vọng nha, ở đây cũng rất tốt mà.”
Ôi, con nha đầu này, có vẻ rất vui vẻ.
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt khó coi: “Muội có phải rất vui khi ta ở lại đây không?”
Đương nhiên rồi! Huynh ở lại đây, đến lúc trời sập, để huynh gánh vác, ta cũng không cần lo lắng.
Tiêu Y lắc đầu, nàng không dám thừa nhận điểm này.
“Đâu có! Ta là cảm thấy có nhị sư huynh ở đây, ta… ta không cần sợ hãi nữa!”
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh bảo Tiêu Y làm đại biểu Thiên Ngự phong ở lại đây, đã khiến nàng sợ chết khiếp.
Giờ Lữ Thiếu Khanh không thể đi được, mới khiến trái tim nàng đập loạn xạ bình tĩnh trở lại.
Hạng sư huynh là ân nhân cứu mạng của ta.
Tiêu Y vội vàng cầm một trái cây, đưa cho Hạng Ngọc Thần đang ngồi bên cạnh.
“Hạng sư huynh, ăn trái cây đi.”
Lữ Thiếu Khanh không vui: “Ăn gì mà ăn, hắn là đệ tử thủ tọa, chẳng lẽ sẽ thiếu trái cây của muội sao?”
“Lấy tới cho ta.”
Lữ Thiếu Khanh gặm trái cây, nhìn chằm chằm Hạng Ngọc Thần.
“Hạng sư huynh, huynh nói thật cho ta biết đi, chưởng môn có âm mưu gì vậy?”
Nhắm vào ta, chẳng phải là âm mưu sao?
Hạng Ngọc Thần cười khổ không thôi, cái này sao có thể gọi là âm mưu?
Nếu là người khác, hắn tất nhiên sẽ giáo huấn cho một trận, dạy hắn cách ăn nói.
Nhưng bất đắc dĩ, trước mắt người này là Lữ Thiếu Khanh, ngay cả sư phụ hắn còn không quản nổi, thì hắn làm đồ đệ vẫn là đừng nên không biết tự lượng sức mình.
Đối mặt Lữ Thiếu Khanh, hắn cũng phải tránh đi mũi nhọn, hắn đành giải thích cặn kẽ: “Sư phụ chỉ bảo ta trông chừng ngươi, không cho phép ngươi rời đi.”
Sau đó hết lòng khuyên Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, từ khi đệ gia nhập môn phái, số lần đệ tham gia môn phái đại hội đếm trên đầu ngón tay.”
“Lần này là đại điển long trọng hơn cả môn phái đại hội, đệ cứ ở lại đây đi.”
Tiêu Y ở bên cạnh âm thầm tặc lưỡi, nhị sư huynh thật là ghê gớm.
Mười năm, số lần tham gia đếm trên đầu ngón tay.
Thật đáng sợ.
Khó trách chưởng môn nhìn thấy nhị sư huynh kiểu gì cũng phải mắng vài câu.
Lữ Thiếu Khanh chẳng hề có chút cảm giác xấu hổ nào: “Cái gì mà đại hội, toàn là nghe chưởng môn nói nhảm, vô vị mà. Ta đâu có cần tu luyện đâu.”
Hạng Ngọc Thần cùng Tiêu Y cũng trầm mặc.
Lời này, bọn họ biết trả lời thế nào đây?