» Chương 218: Trữ vật giới chỉ bổ hàng tốt sao?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tuyên Vân Tâm lại một lần nữa trầm mặc, cuối cùng chỉ đành cắn răng, buông hai chữ về phía Lữ Thiếu Khanh: “Hèn hạ!”

Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đón lấy: “Lẫn nhau, lẫn nhau, cùng hèn hạ, cùng hèn hạ.”

Tuyên Vân Tâm tức đến thổ huyết, thầm nghĩ: “Ngươi vui vẻ đến thế là vì cái gì?”

“Ta đây gọi là thông minh, được không?”

“Luận hèn hạ, ai bì kịp ngươi?”

Tuyên Vân Tâm không muốn nhận từ “hèn hạ” này. Nàng giơ bàn tay run rẩy lên, mắng to Lữ Thiếu Khanh: “Đồ lừa đảo, đồ khốn kiếp! Ngươi lại dám nói sau lưng không ai?”

“Một Kế Ngôn to lớn như vậy, ngươi dám nói không ai?”

“Đúng là không có ai mà,” Lữ Thiếu Khanh lẽ thẳng khí hùng, không thừa nhận mình nói dối: “Sau lưng ta đúng là không có ai, hắn luôn ở trên đầu ta.”

Đây gọi là sau lưng không ai, trên trời có người!

Tuyên Vân Tâm chỉ hận ánh mắt mình không thể giết người.

Đáng chết! Nàng đáng lẽ phải sớm nhận ra, tên khốn kiếp này đang chơi trò chơi chữ nghĩa.

Ánh mắt không thể giết người, chỉ có thể mắng chửi bằng miệng.

“Đồ lừa đảo, đồ khốn kiếp, ngươi là tên đáng chết!”

Tuyên Vân Tâm càng không vui, Lữ Thiếu Khanh lại càng cao hứng.

Ai bảo ngươi dám gây phiền phức cho ta lúc trước!

Nếu không phải ta thông minh hơn người, phản ứng linh mẫn, hiện tại ta đã thành kẻ thù chung của nam nhân Tề Châu rồi.

Kiếp sống “cá ướp muối” của ta đã một đi không trở lại.

Nhìn Tuyên Vân Tâm, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: “Nào, to hơn chút nữa, mắng lớn tiếng thêm chút nữa xem nào.”

“Ngươi càng lớn tiếng, ta liền càng hưng phấn.”

Tuyên Vân Tâm tức giận đến mức thương thế trong cơ thể vừa mới ổn định lại có dấu hiệu chuyển biến xấu.

Nàng cố gắng khống chế, hít sâu mấy hơi để bản thân ổn định lại.

Cuộc chiến giữa Kế Ngôn và Ô Mục vẫn tiếp diễn, dư chấn từ đó khiến bọn họ cảm nhận được sự khủng bố của các cường giả Nguyên Anh.

Nàng liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh chống cằm, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Cứ như đang nhìn người yêu vậy.

Nhìn thấy biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh, lồng ngực Tuyên Vân Tâm vốn vừa mới bình tĩnh lại lần nữa phập phồng.

Thật đáng hận.

Cứ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nàng liền có một cỗ xúc động muốn đánh người, giết người.

Nàng từ khi xuất đạo đến nay, thiên phú vô song, bái nhập Điểm Tinh phái, nương tựa vào cố gắng của bản thân mà trở thành đệ tử xuất sắc của Điểm Tinh phái.

Mỹ mạo của nàng không chỉ được các đệ tử trẻ tuổi của Điểm Tinh phái ngưỡng mộ, mà ngay cả những nam nhân ở Yến Châu cũng hết mực truy phủng nàng.

Trí tuệ của nàng cũng được trên dưới Điểm Tinh phái khẳng định.

Nàng xuất đạo đến nay, chưa hề nếm qua thua thiệt lớn đến như vậy.

Lần tao ngộ trong rừng cây chính là sỉ nhục lớn nhất đời nàng.

Từ sau khi trở về từ bí cảnh, nàng vẫn luôn nghĩ đến việc báo thù.

Lần này đến Tề Châu, nàng chỉ muốn đến đây xem thử, xem liệu có tìm được tên khốn kiếp khiến nàng hận thấu xương, hận đến nghiến răng nghiến lợi đó không.

Vận khí của nàng quá tốt, vừa vào Lăng Tiêu thành, rất nhanh nàng đã phát hiện tên khốn kiếp mà nàng nằm mơ cũng muốn giết.

Nàng cảm thấy lão thiên đều đang giúp nàng.

Nàng lợi dụng Thiên Cơ giả, muốn thông qua chuyện của Hạ Ngữ để làm Lữ Thiếu Khanh ghê tởm.

Nhưng không ngờ lại tự dời đá đập vào chân mình.

Cũng bởi vậy mà khiến Lữ Thiếu Khanh sinh nghi, từ đó bắt đầu tìm kiếm tung tích của nàng.

Buồn cười là, lúc ấy nàng còn tưởng Lữ Thiếu Khanh muốn diễn kịch, và sẽ diễn cho tới cùng.

Hiện tại xem ra, Lữ Thiếu Khanh đã sớm đoán được tung tích của nàng, cái gọi là diễn kịch, chẳng qua là suy đoán đơn phương của nàng mà thôi.

Nàng cắn răng, không phục hỏi: “Ngươi cố ý đi theo Cổ trưởng lão rời khỏi Lăng Tiêu thành?”

Chuyện đã đến nước này, cũng chẳng có gì tốt mà giấu diếm.

Lữ Thiếu Khanh thoải mái thừa nhận: “Không sai, lúc ấy ta còn đang nghĩ xem dùng lý do gì để các ngươi tiện đường mang ta đi một đoạn.”

“Không ngờ nha, lão gia hỏa Cổ Liệt kia lại thân mật mời ta lên thuyền. Mà nói đến, ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn hắn đây.”

Chết quá nhanh, chưa kịp nói lời cảm ơn.

Tuyên Vân Tâm không nhịn được ôm ngực, nàng thấy tim mình đau nhói.

Cổ Liệt ép Lữ Thiếu Khanh lên thuyền, nguyên nhân thật sự là do nàng Tuyên Vân Tâm, là do nàng đã phán đoán sai lầm.

Tuyên Vân Tâm còn một vấn đề: “Ngươi đã đoán được ta trên thuyền, tại sao ở Lăng Tiêu thành lại không xuất thủ?”

Nàng hỏi xong, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa lộ ra ánh mắt “yêu mến kẻ ngốc”.

Ngực nàng phập phồng càng thêm dữ dội, mắng: “Nhắm cái con mắt thối tha của ngươi lại! Đó là ánh mắt gì vậy?”

“Ánh mắt nhìn thằng ngốc,” Lữ Thiếu Khanh thành thật trả lời, không che giấu chút khinh bỉ nào đối với Tuyên Vân Tâm.

“Cứ nói người nhiều mưu trí, đầu óc còn để lại ở Điểm Tinh phái à? Không mang ra theo sao?”

“Các ngươi đến tham gia đại điển, ở Lăng Tiêu thành mà ta gây phiền phức cho các ngươi, ta chán sống à?”

“Chưởng môn đối với ta đã một bụng oán khí, ta đâu còn dám chọc hắn nữa?”

“Huống hồ, ở Lăng Tiêu thành gây phiền phức cho các ngươi, thì sao có thể ra tay làm thịt các ngươi được chứ?”

Một câu tiếp theo không hề che giấu, sát ý trần trụi, khiến Tuyên Vân Tâm trong lòng phát lạnh.

Tên khốn kiếp này, quả nhiên ta không nhìn lầm.

Hắn là một tên đại khốn kiếp nhẫn tâm.

Ta không nên khinh thường hắn.

Tuyên Vân Tâm nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.

Rơi vào tình trạng này, ngẫm lại nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nàng phán đoán sai lầm.

Hiện tại nàng đã không cách nào động đậy, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng khá hơn là bao.

Hai người có thể làm chỉ là chờ, đợi Kế Ngôn và Ô Mục phân định thắng bại.

Kế Ngôn thắng, nàng Tuyên Vân Tâm chết.

Kế Ngôn thua, nàng Tuyên Vân Tâm sống.

Không có con đường thứ hai.

Thấy Tuyên Vân Tâm nhắm mắt lại, Lữ Thiếu Khanh tò mò.

“Sao rồi? Mệt mỏi sao? Đừng thế chứ, chúng ta xa cách đã lâu giờ mới trùng phùng, sao có thể không trò chuyện cho ra trò?”

“Từ biệt bí cảnh về sau, ta nhớ ngươi lắm đó.”

Nói rồi, ánh mắt hắn rơi vào chiếc trữ vật giới chỉ trên tay Tuyên Vân Tâm, hai mắt tỏa sáng: “Trữ vật giới chỉ của ngươi, hàng tốt chứ?”

Lời này vừa thốt ra, Tuyên Vân Tâm không kìm nén nổi thương thế trong cơ thể và sự tức giận.

Nàng bị tức đến mức thổ huyết.

“Phốc!”

Tuyên Vân Tâm liên tục nhả mấy ngụm tiên huyết, mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Thật đáng hận, quá ghê tởm.

Tuyên Vân Tâm thề, nàng chưa bao giờ thấy qua kẻ nào đáng hận, ghê tởm đến mức này.

“Ai nha, sao ngươi lại thổ huyết rồi?”

Lữ Thiếu Khanh đầy vẻ quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Tuyên Vân Tâm lại muốn thổ huyết. Nàng thậm chí có chút hận bản thân vì sao không thể nhả lên mặt Lữ Thiếu Khanh.

“Ta bộ dạng gì, ngươi trong lòng không có chút bức số sao?”

“Không phải tại ngươi, ta có thể ra nông nỗi này sao?”

Nàng phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không hề che giấu sát ý của mình: “Ngươi chờ đấy, đợi Ô sư thúc trở về, ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh!”

Đối với những lời này của nàng, Lữ Thiếu Khanh khinh thường nói: “Ngươi cho rằng lão gia hỏa kia có thể đánh lại Đại sư huynh của ta sao?”

“Nằm mơ cũng đừng có nằm loại mộng không thực tế này.”

Lữ Thiếu Khanh có mười phần lòng tin vào Kế Ngôn.

Ngay cả Lữ Thiếu Khanh còn có thể ra tay với Ô Mục, loại Nguyên Anh như vậy, Lữ Thiếu Khanh nguyện ý gọi là Nguyên Anh phế phẩm.

Bất quá chỉ là Nguyên Anh tầng hai cảnh giới, sao có thể là đối thủ của Kế Ngôn?

“Mà nói đến, ngươi cũng rất hèn hạ, sắp xếp Long Trì chân nhân cùng ba Tiểu Cường, còn gọi cả lão già Ô Mục này tới, cũng quá tệ rồi!”

Tuyên Vân Tâm không muốn nói chuyện, nghĩ thầm: “Ngươi mẹ nó thì tốt hơn chỗ nào?”

Ngay lúc này, khí tức khủng bố đằng xa đột nhiên biến mất, trận chiến kết thúc…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2597: Ta cùng ta sư huynh nói chuyện

Chương 2596: Từ Thiên môn mà đến một kiếm

Chương 2595: Đem miệng thu vừa thu lại a