» Chương 225: Hắn đem ngươi phúc lợi cho nhận

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

“Nhị sư huynh, ngươi có phải đã làm gì đó không?”

Tiêu Y trong lòng bất an, đôi mắt to chớp chớp liên hồi nhìn Lữ Thiếu Khanh. Lòng nàng giờ đây thi thoảng lại co thắt, bất an. Nàng luôn cảm thấy nhị sư huynh đã làm chuyện gì đó có lỗi với mình.

Lữ Thiếu Khanh ngoảnh đầu đi, không dám nhìn Tiêu Y, phủ nhận: “Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi. Nhị sư huynh ta đây là người tốt nhất, ngay cả Đại sư huynh cũng chẳng tốt bằng ta.”

Nhìn xem, hắn nói dối.

Bàn tay trắng nõn như củ hành của Tiêu Y ghì chặt đầu Lữ Thiếu Khanh, cố gắng giữ hắn quay lại. Nàng ngồi đối diện Lữ Thiếu Khanh, nhìn thẳng vào mắt hắn. Giờ phút này, Tiêu Y dũng khí bùng nổ, kiên quyết truy vấn: “Nhị sư huynh, nói cho ta biết, ngươi đã làm gì có lỗi với ta?”

Lữ Thiếu Khanh giật phắt tay nàng ra một tiếng “bốp”, mắng: “Ngươi có ý gì? Ta có thể làm gì cơ chứ? Cút đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi!”

Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, Tiêu Y lại càng thấy rằng hắn khẳng định có vấn đề. Đến nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng nàng. Nếu chuyện này không có làm gì có lỗi với Tiêu Y nàng, thì Tiêu Y nguyện ý viết tâm đắc cả đời.

“Nhị sư huynh…”

Tiêu Y hận không thể cạy miệng Lữ Thiếu Khanh, khiến hắn nói thật.

Lữ Thiếu Khanh không nhịn được xua đuổi Tiêu Y: “Đi đi đi, đừng quấy rầy ta dưỡng thương. Nếu ngươi không đi, ta sẽ nằm lên đùi ngươi đấy.”

“Không đi, trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi đã làm gì ta?” Tiêu Y chống nạnh, giận dỗi nói. Trong lòng bất ổn, thấp thỏm không yên, không hỏi rõ ràng thì làm sao an tâm cho được.

Lữ Thiếu Khanh chọc vào đầu Tiêu Y: “Ghê tởm, chú ý lời nói chứ, trước mặt người ngoài mà ngươi nói như vậy, ngươi cố tình làm vậy sao? Đến lúc đó ta không có đạo lữ, sẽ bán ngươi đi để kiếm một đạo lữ khác về cho ta đấy!”

Chọc cho Tiêu Y đầu óc choáng váng, nàng muốn ôm đầu chạy trốn, nhưng nếu không hỏi rõ ràng, nàng thật sự không cam tâm. “Nhị sư huynh, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Ngươi không nói, ta sẽ không đi đâu!”

Ngay lúc này, vẫn là Đại sư huynh hiểu chuyện, thanh âm Kế Ngôn lại một lần nữa vọng vào từ bên ngoài: “Hắn đã nhận hết phúc lợi của ngươi rồi.”

“Cái gì?” Tiêu Y ngây người.

Lữ Thiếu Khanh không nói một lời, quay người định đi ra ngoài tính sổ với Kế Ngôn: “Ngươi cố tình phá hoại ta sao?”

“Nhị sư huynh, ngươi đừng chạy!” Tiêu Y nổi giận, nàng túm lấy quần áo Lữ Thiếu Khanh, một bên quay sang Thiều Thừa bên cạnh nói: “Sư phụ, người phân xử giúp con!”

Thiều Thừa thở dài, an ủi Tiêu Y: “Đại sư huynh của ngươi từ khi nhập môn đến nay chưa từng nhận phúc lợi môn phái.”

Tiêu Y sững sờ, Tuyên Vân Tâm vốn định đứng ngoài cuộc ở bên cạnh cũng ngây người. Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội chạy ra khỏi khoang thuyền. Nhìn những động tác linh hoạt kia của hắn, nào có chút nào dáng vẻ bị thương.

Tiêu Y nhìn Thiều Thừa, nghi hoặc: “Sư phụ, chẳng lẽ Đại sư huynh thật sự như nhị sư huynh nói, có đức hạnh, không muốn gây thêm phiền phức cho môn phái sao?”

Trong mắt Tuyên Vân Tâm không khỏi lộ ra vẻ ngỡ ngàng thán phục. Không nhận một viên linh thạch nào từ môn phái, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình mà đạt tới tình trạng hiện tại này sao?

Thiều Thừa nhìn thoáng qua bên ngoài, mặc dù có rèm vải che chắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài. Lữ Thiếu Khanh ngồi trước mặt Kế Ngôn, hai người đang chơi trò mắt lớn trừng mắt nhỏ. Hắn lắc đầu nói: “Đại sư huynh của ngươi từ khi nhập môn, liền luôn cố gắng tu luyện, những chuyện khác đều không thèm để ý, cũng lười hỏi han. Với hắn mà nói, thà rằng tu luyện còn hơn tốn thời gian đi lĩnh nhận phúc lợi môn phái.”

Tiêu Y nghe đến đó liền hiểu ra: “Cho nên là nhị sư huynh lĩnh thay sao? Nhị sư huynh đã nuốt riêng rồi ư?”

Thanh âm Lữ Thiếu Khanh vọng vào từ bên ngoài, hắn phản đối: “Nói bậy! Đó là tiền công vất vả của ta!”

Ngay sau đó thanh âm Kế Ngôn vang lên: “Một lần một trăm viên hạ phẩm linh thạch, tiền công vất vả của ngươi thật là đắt đấy!”

Tiêu Y nghe rõ oán niệm trong lời nói đó. Đối với điều này, nàng biểu thị hoàn toàn thông cảm, nhị sư huynh quá hỗn đản! Mười năm đấy, mười năm phúc lợi môn phái cũng bị hắn lấy mất. Mười năm đó chính là mười hai vạn linh thạch.

Tiêu Y không nhịn được, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, thở phì phì nói: “Nhị sư huynh quá hỗn đản! Thế mà còn xuống tay với người nhà mình, quá ghê tởm!”

Tuyên Vân Tâm ở bên cạnh biểu thị trăm phần trăm tán thành. Không sai, quả nhiên là một tên cực phẩm đại hỗn đản.

Tiêu Y lấy làm lạ: “Chuyện như vậy, sư phụ người lại có thể ngồi yên bỏ mặc sao?” Nàng hỏi Thiều Thừa: “Sư phụ, người bỏ mặc sao?” Cách làm như vậy, đối với Đại sư huynh quá không công bằng.

Thiều Thừa biết Tiêu Y đã hiểu lầm. Hắn nói: “Một chút phúc lợi này đối với Đại sư huynh của ngươi mà nói chẳng đáng là gì. Bởi vì tài năng thiên phú của Đại sư huynh ngươi, trong môn phái đương nhiên có sự hỗ trợ khác. Kế Ngôn được chỉ định là Đại sư huynh môn phái, làm người đại diện của thế hệ trẻ. Môn phái dù thế nào cũng phải dốc sức ủng hộ Kế Ngôn, tài nguyên tu luyện khẳng định phải toàn lực cung cấp. Về phần chút phúc lợi môn phái này, Đại sư huynh ngươi có muốn hay không cũng vậy thôi.”

Tiêu Y hiểu ra: “Đại sư huynh cũng là ngầm đồng ý cho nhị sư huynh rồi sao?”

Thiều Thừa gật đầu, trong lòng thở dài cảm thán. Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh hai người có sự ăn ý, Kế Ngôn, người được môn phái ủng hộ, lo lắng sư đệ mình sẽ bị tụt lại, nên đã ngầm đồng ý để chút phúc lợi môn phái này cho Lữ Thiếu Khanh, để Lữ Thiếu Khanh có thể theo kịp bước chân của hắn.

Thiều Thừa cảm thán nói: “Đừng nhìn vẻ bề ngoài bình thường của hai người bọn họ, trên thực tế, hai người họ thân thiết như huynh đệ.”

Thiều Thừa vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh đã lên tiếng: “Ta đi, sư phụ lại còn nói ngươi ta như huynh đệ. Sư phụ già rồi sao?”

Kế Ngôn cũng tỏ ý đồng tình: “Hơn một trăm tuổi, già lẩm cẩm rồi.”

Tựa hồ hai người có vẻ không đồng tình với câu nói “thân như huynh đệ” của Thiều Thừa. Thiều Thừa ôm ngực, khó chịu vô cùng. Quả nhiên như Chưởng môn nói, có tên tiểu hỗn đản đó, thọ nguyên có nhiều đến mấy cũng không đủ dùng.

Tiêu Y thì che miệng cười trộm. Hai vị sư huynh hiếm khi có lúc thống nhất ý kiến đến thế. Theo Tiêu Y, hai người bọn họ chính là huynh đệ, bất quá bình thường ai cũng thích giữ thể diện, không ai muốn thừa nhận có quan hệ tốt với đối phương. Nhưng không thể phủ nhận rằng tình cảm của hai vị sư huynh vô cùng tốt, tốt hơn bất cứ ai tưởng tượng.

Bất quá, cười được một lát, Tiêu Y sực tỉnh. Nàng trừng mắt nhìn sư phụ: “Sư phụ, người sẽ không phải cũng muốn con học theo Đại sư huynh chứ?”

Thiều Thừa lắc đầu: “Ta nói cho ngươi biết chuyện này là muốn ngươi hiểu rõ, đến cả Đại sư huynh của ngươi cũng chịu thiệt, để trong lòng ngươi cân bằng hơn một chút, dễ chịu hơn.”

“Không sai!” Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài nghe thấy Tiêu Y, lớn tiếng nói: “Trong lòng ta, ngươi chính là người như Đại sư huynh, thiên phú vô song, kinh diễm thiên hạ, không cần dựa vào bất kỳ tài nguyên tu luyện nào!”

Tiêu Y bĩu môi, lúc này nhị sư huynh hắn, đến cả một dấu chấm câu cũng không thể tin tưởng.

Thiều Thừa vọt ra: “Hỗn đản nhị sư huynh, trả đồ vật lại cho ta!”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2618: Tế cờ xuất chinh

Chương 2617: Những châu khác liên hợp lại

Chương 2616: Chờ đợi phản công