» Chương 229: Ai sợ ai làm tiểu đệ

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Luồng khí tức này cường đại, uy áp kinh khủng. Đây là cảm giác Lữ Thiếu Khanh chưa từng có. Cho dù trên người Ngu Sưởng, hắn cũng chưa từng cảm nhận được khí tức cường đại, kinh khủng đến mức này.

Khí tức cường đại, mênh mông như vực sâu, thâm bất khả trắc. Nó khiến Lữ Thiếu Khanh có cảm giác sợ hãi tột độ, tựa như một phàm nhân đối mặt với yêu thú đến từ vực sâu. Uy áp kinh khủng đè nặng trên người hắn, tựa vô số ngọn núi lớn đặt trên thân thể, chừng như có thể nghiền nát hắn bất cứ lúc nào.

Lữ Thiếu Khanh quỳ trên mặt đất, hắn ngoan cường chống đỡ, cố gắng giữ mình không đổ sập. Trán Lữ Thiếu Khanh ứa ra mồ hôi lạnh, toàn thân hắn run rẩy không ngừng. Đây là sự run rẩy bản năng trước khí tức cường đại và uy áp kinh khủng ấy, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm giác linh hồn mình cũng phải khiếp sợ.

“Mẹ nó, ta sẽ không xuyên qua đến trước mặt vị đại năng nào đó chứ? Hoặc là xông vào phòng của lão yêu quái nào đó rồi?”

Lữ Thiếu Khanh muốn ngẩng đầu lên, nhìn xem rốt cuộc là ai, nhưng uy áp quá kinh khủng, đè hắn đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

“Tiền… tiền bối, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng vừa đến đã thế này…”

Không có ai đáp lại, trái lại, uy áp tựa hồ còn tăng cường hơn nữa, đè Lữ Thiếu Khanh đến mức không thể thốt nên lời. Toàn thân xương cốt rung lên ken két, chừng như có thể không chịu nổi mà vỡ vụn bất cứ lúc nào. Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể tựa hồ cũng bị ép dính vào nhau, cảm giác đau nhức không ngừng dội thẳng vào đại não Lữ Thiếu Khanh, khiến hắn chỉ hận không thể lập tức ngất đi.

Lữ Thiếu Khanh cắn chặt hàm răng, kiên quyết không để mình bị đè sập, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Theo thời gian trôi đi, ý thức Lữ Thiếu Khanh càng ngày càng mơ hồ, dường như cũng có thể đã hôn mê rồi.

Trong trạng thái mơ mơ màng màng, Lữ Thiếu Khanh mơ hồ nghe được một thanh âm vang lên bên tai hắn.

“Từ bỏ đi, từ bỏ là tốt rồi.”

“Từ bỏ, hết thảy sẽ qua.”

“Làm gì khổ cực chống đỡ làm gì? Từ bỏ đi, chỉ cần buông xuôi là được…”

Thanh âm ma mị, tràn ngập sức hấp dẫn, đang thuyết phục Lữ Thiếu Khanh từ bỏ. Lữ Thiếu Khanh đang mơ màng nghe được thanh âm này, trong lòng lại bất ngờ dấy lên một cỗ lửa giận.

“Hỗn đản, ta trêu chọc ngươi sao? Vừa đến đã cho ta cái màn kịch này, giả thần giả quỷ phải không? Thật sự cho rằng ta dễ khi dễ?”

“Từ bỏ em gái ngươi!” Lữ Thiếu Khanh dùng hết sức lực gầm thét, chết cũng không chịu nhận thua, “Cháu trai, cường độ thế này còn chưa đủ, đến đây, tiếp tục đi!”

Bên tai thanh âm biến mất, nhưng uy áp trên người hắn đột ngột tăng lên đến cực điểm. Lữ Thiếu Khanh cũng không nhịn được nữa, máu tươi trào ra từ miệng, các bộ phận khác trên thân thể hắn cũng nhao nhao nứt toác, tiên huyết chảy ròng. Trông hắn vô cùng chật vật.

Lữ Thiếu Khanh nằm rạp trên mặt đất, miệng hắn vẫn không ngừng chửi rủa: “Cháu trai, không có sức à? Lại đến…” Cho dù đau đến mức muốn ngất lịm, Lữ Thiếu Khanh vẫn đang chửi. “Đánh không lại ngươi, ta mẹ nó mắng chết ngươi!”

Một lát sau, uy áp đột nhiên biến mất, khí tức cường đại cũng theo đó biến mất. Phảng phất hết thảy cũng không có xảy ra.

“Hô hô…”

Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cuối cùng cũng sống sót. Hắn thở hồng hộc, thân thể ngũ tạng lục phủ cứ như bị di chuyển vị trí, đau rát đến nóng bừng. Bên ngoài thân thể chi chít vết thương lớn nhỏ, bên trong xương cốt nhiều chỗ đã gãy nát, đau nhức khắp người. Lữ Thiếu Khanh vốn đã ý thức mơ hồ, lại vì đau mà tỉnh táo trở lại.

“Đau chết mất!”

Lữ Thiếu Khanh chật vật đỡ bàn ngọc đứng lên. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi này không có gì thay đổi.

Trừ ra!

Linh bài.

Linh bài trước đó không có chữ viết, mỗi lần đặt linh thạch vào, chữ viết mới chợt lóe lên. Sau này khi linh thạch tăng lên, trên đó bắt đầu có chữ viết, nhưng dấu vết rất nhạt, rất mơ hồ. Giờ đây, chữ viết trên linh bài rất rõ ràng. Chữ viết trên đó không thuộc về chữ nghĩa của thế giới này. Lữ Thiếu Khanh không hiểu, nhưng không cản trở hắn phán đoán.

“Hỗn đản, ma quỷ, vừa rồi là ngươi đang làm trò quỷ phải không?”

Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ vỗ bàn ngọc, khiến bàn ngọc rung lên bần bật. Hắn phẫn nộ chỉ vào linh bài mắng to: “Ăn của ta không nói, còn dám đối ta động thủ, ngươi chán sống rồi phải không? Không đúng, ngươi cái ma quỷ này đã sớm chết tiệt rồi. Ha! Ngươi bưng bát lên ăn thịt, buông đũa xuống là chửi mẹ. Ta xem như đã biết trước kia ngươi cái ma quỷ này bị người khác đánh chết như thế nào. Cút ra đây, đừng có dám làm không dám chịu!”

Lữ Thiếu Khanh nước bọt văng tung tóe, hướng về phía linh bài mắng chửi một trận. Thế nhưng linh bài vẫn im lặng, không có chút đáp lại nào. Lữ Thiếu Khanh mắng chửi được nửa canh giờ, vẫn không thấy linh bài có động tĩnh gì. Hắn càng thêm tức giận.

“Làm xong thì trốn đi, nghĩ không nhận phải không? Thật sự cho rằng ta dễ khi dễ? Hôm nay không dạy ngươi biết ai mới là chủ nhân, ta còn dám đến đây nữa sao?”

Trong cơn giận dữ, Lữ Thiếu Khanh đưa tay cầm lấy linh bài trong tay. Hướng về phía linh bài gầm thét: “Ra! Cho ta một lời giải thích! Đừng tưởng rằng giống con rùa đen rụt đầu vào mai là ta không làm gì được ngươi sao? Ra!”

Lữ Thiếu Khanh thậm chí dùng linh bài gõ bàn ngọc, gõ vang ken két, hô to bảo ma quỷ đi ra. Nhưng mà, cho dù Lữ Thiếu Khanh nước bọt phun đầy mặt linh bài, cũng không thấy linh bài có chút phản ứng nào.

“Ôi, quyết tâm muốn làm rùa đen phải không?”

Lữ Thiếu Khanh thấy thế, cổ tay khẽ lật, một cây bút xuất hiện trong tay hắn.

“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết trêu chọc ta hậu quả!”

Lữ Thiếu Khanh trên linh bài viết hai chữ “tiểu đệ”. Sau đó đặt lại linh bài chỗ cũ, lùi lại hai bước quan sát tỉ mỉ, hài lòng gật đầu.

“Ngô, không tệ.”

Vì không hiểu được chữ viết trên linh bài, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy hẳn là một tấm bài vị thờ ai đó. Hắn dứt khoát ngay trên đó thêm hai chữ “tiểu đệ”. Kiểu này dù ngươi có địa vị lớn đến mấy, đến lúc đọc lên cũng thành bài vị của “tiểu đệ” nào đó thôi!

Sau khi viết xong hai chữ, Lữ Thiếu Khanh thấy thoải mái hơn nhiều trong lòng.

“Ta không làm gì được ngươi, nhưng ta có thể chiếm tiện nghi của ngươi. Má nó, từ xưa tới nay chưa từng có ai chiếm được tiện nghi từ ta. Dù ngươi cái ma quỷ này địa vị có lớn đến mấy cũng không được đâu.”

Lữ Thiếu Khanh đối linh bài nói: “Ta thiệt thòi một chút, nhận ngươi con rùa đen rụt đầu này làm tiểu đệ. Sau này đối với ta, đại ca ngươi đây, phải khách khí một chút đấy!”

Linh bài lần này cuối cùng không nhịn nổi, rung lên bần bật, bạch quang trên mặt bàn ngọc bỗng nhiên đại thịnh.

“Ngọa tào!” Lữ Thiếu Khanh trong lòng hơi rụt rè, nghiêm nghị quát lớn: “Muốn làm gì? Tạo phản sao?”

Lữ Thiếu Khanh biết lúc này không thể sợ hãi, kẻ nào sợ, kẻ đó sau này sẽ là tiểu đệ. Hắn mạnh mẽ vỗ bàn ngọc: “Phản ngươi! Ngươi lại đối ta không khách khí, ngươi có tin ta sẽ viết thêm hai chữ ‘rùa đen’ lên linh bài của ngươi không? Không đúng, ‘rùa đen’ nghe êm tai quá, phải viết ‘con rùa’ mới đúng!”

Bạch quang tiêu tán, linh bài ngừng rung động. Lữ Thiếu Khanh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ cái ma quỷ này là một xương cứng. “Còn tốt, đồ hèn nhát!”

Lữ Thiếu Khanh khí thế ngút trời, đối linh bài nói: “Mau, nói cho ta biết, ta hiện có bao nhiêu thời gian để tu luyện? Nói cho ngươi biết này, ta hiện tại tâm tình không tốt, ngươi liệu mà xử lý đi…”

Khí chất ác bá thể hiện rõ mồn một.

Một hồi lâu im lặng.

Bàn ngọc bạch quang lóe lên, trên mặt bàn ngọc hiện lên nội dung.

“Năm năm…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1119: Thế giới biến hòa bình

Chương 1118: Mai kia thành quỷ nghèo

Chương 1117: Về sau, xin gọi ta Mộ Dung Khanh!