» Chương 253: Cách xa ta một chút

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Kha Hồng lấy làm kỳ lạ, hỏi: “Hỏi điều này để làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi có điểm mờ ám, lại nhớ lúc hắn tiến vào thì lũ quái vật liền dốc toàn lực xuất hiện. Hắn khẳng định việc đó là do thời gian vào không đúng. Hắn vỗ ngực nói với Kha Hồng: “Tổ sư, ta thấy muốn vào đó thì phải xem hoàng lịch, chọn một ngày lành tháng tốt mới được. Nếu không thì chúng ta vừa vào, quái vật liền ùa ra ồ ạt, dọa chết người!”

Kha Hồng bó tay chịu thua. “Ngươi nghĩ mình vẫn còn là phàm nhân sao, làm gì cũng phải chọn thời gian à? Có muốn ta làm phép cho ngươi không?”

Lữ Thiếu Khanh cầu còn không được, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Tốt, làm phép đi, xua đuổi cái vận xui trên người ta!”

Kha Hồng nghe xong, thật sự bó tay với hậu bối này, bèn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cút!”

Lữ Thiếu Khanh hậm hực đi đến bên cạnh Kế Ngôn, nhìn Kế Ngôn đang ngồi xếp bằng. Hắn khinh bỉ nói: “Giả vờ chăm chỉ cái gì chứ.”

Kế Ngôn không mở mắt, cũng không đáp lời, phảng phất coi Lữ Thiếu Khanh như không khí. Lữ Thiếu Khanh dứt khoát cũng ngồi xuống bên cạnh Kế Ngôn, lưng tựa vào cây cối, ngẩng đầu nhìn lên khe nứt trên trời.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói: “Ngươi nói xem, có phải những quái vật kia không thể chịu nổi bộ dạng ngông cuồng của ngươi, nên ngươi vừa lui ra là chúng liền ùa ra muốn giết chết ngươi không?”

Kế Ngôn trầm mặc một lát, rồi nói: “Nói về độ ngông cuồng, ngươi là số một.”

“Ít thôi,” Lữ Thiếu Khanh cực kỳ khiêm tốn đáp, “Ngươi mới là số một, cái này ta không tranh với ngươi. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ngươi tự nói xem, vì sao ngươi vừa vào là quái vật liền xuất hiện? Chắc chắn là ngứa mắt ngươi rồi!”

Lời Lữ Thiếu Khanh vừa lọt vào tai Kha Hồng, người đang định quay về nhà gỗ, trong lòng y khẽ động. Y xoay người lại, nhìn thoáng qua Kế Ngôn. Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ thanh thoát tuấn nhã.

Kha Hồng từng gặp rất nhiều đệ tử hậu bối, nhưng trong ấn tượng của y, không ai có thể sánh bằng Kế Ngôn. Vô luận là thiên phú hay khí chất bản thân, không ai có thể đến gần. Kế Ngôn có thể nói là đệ tử hậu bối xuất sắc nhất mà y từng gặp trong hơn một ngàn năm qua.

Lại liên tưởng đến, đây là lần đầu tiên Kế Ngôn tiến vào nơi này, mà sau khi hắn vào, những quái vật kia cũng trở nên khác thường. Sau khi có suy đoán trong lòng, Kha Hồng càng lúc càng cảm thấy khả năng này rất cao. Còn về việc có phải thật sự như y nghĩ hay không, Kha Hồng cảm thấy cần phải thử một lần.

Y hướng về phía Kế Ngôn nói: “Tiểu tử Kế Ngôn, chính ngươi một mình đi vào đại trận xem thử.”

Kế Ngôn lộ ra một tia ngạc nhiên, cảm thấy kỳ quái. Bất quá hắn không hỏi nhiều, hắn không phải tiểu sư muội.

Nhìn Kế Ngôn lần nữa chuẩn bị tiến vào đại trận, Thiều Thừa lo lắng. “Tổ sư, đây là vì sao?”

Kha Hồng khoát khoát tay, nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh đang dựa vào cây, nằm ung dung tự tại, sau đó ngẩng đầu nhìn Kế Ngôn đang phi thân lên trời, tiến vào đại trận.

Kế Ngôn tựa hồ đã hiểu Kha Hồng bảo hắn tiến vào đại trận là vì nguyên nhân gì. Sau khi tiến vào đại trận, trường kiếm sau lưng Kế Ngôn liền xuất vỏ, kiếm ý bức người, trực chỉ khe nứt ở đằng xa. Hành động kia, như một tín hiệu, chọc giận quái vật trong khe nứt, con quái vật Nguyên Anh chín tầng kia lại lần nữa xuất hiện. Kế Ngôn xoay người rời đi. Hắn tuy ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng không phải kẻ ngu xuẩn. Rõ ràng đánh không lại, không đi thì chờ chết sao?

Mà ở bên ngoài, Kha Hồng trên mặt lộ ra biểu cảm bừng tỉnh. Xem ra tám chín phần mười là đúng. Hẳn là do tiểu tử Kế Ngôn này. Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa ba người cũng đã hiểu ra. Tiêu Sấm nhìn Kế Ngôn, như có điều suy nghĩ, nói: “Không phải là nhắm vào Kế Ngôn sư điệt mà đến ư?”

Ngu Sưởng biểu cảm có chút phức tạp, hóa ra quái vật Nguyên Anh chín tầng xuất hiện, nguyên lai là nhằm vào Kế Ngôn. Hắn còn tưởng là nhằm vào mình, một cao thủ Nguyên Anh tám tầng. Mình trong mắt quái vật còn không bằng một Kế Ngôn có uy hiếp. Trong lòng không thể không buồn bực một chút.

Thiều Thừa rất lo lắng, hỏi Kha Hồng: “Tổ sư, đây là vì sao?”

Kha Hồng trên mặt cũng mang theo nghi hoặc, cuối cùng lắc đầu, suy đoán nói: “Ta cũng không rõ ràng, nghĩ đến, có lẽ là quái vật cảm thấy tiềm lực của tiểu tử Kế Ngôn muốn cao hơn các ngươi.” Kha Hồng không phải quái vật, y không rõ ràng suy nghĩ của quái vật. Y chỉ có thể suy đoán như vậy.

Mà cái suy đoán này, mọi người đều cảm thấy rất có lý. Thiên phú của Kế Ngôn mạnh hơn bất kỳ ai ở đây, ngày sau trưởng thành, có thể tiếp tục trấn áp quái vật vài ngàn năm, thậm chí vạn năm. Bị quái vật coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cũng liền có vẻ vô cùng bình thường.

Lữ Thiếu Khanh cũng chú ý tới điểm này, chờ Kế Ngôn trở về, hắn nói với Kế Ngôn: “Ngươi tránh xa ta một chút đi.”

“Ngươi làm gì vậy? Quái vật là nhắm vào ngươi đấy.”

Kế Ngôn lắc đầu, hắn đối với điều này cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn nhìn lên con quái vật trên trời, con quái vật Nguyên Anh chín tầng kia vẫn như cũ còn đang nhìn chằm chằm hắn. Trước đó cứ nghĩ quái vật nhìn chằm chằm mọi người, bây giờ xem ra, nó là nhìn chằm chằm mình. Kế Ngôn trong lòng kỳ quái, sờ lên cằm, tự nhủ: “Không phải là ta làm thịt đồng loại của nó rồi chứ?” Mười con quái vật Nguyên Anh, đã có bốn con chết trong tay Kế Ngôn, gần một nửa là chết trong tay hắn.

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Bớt ở đây giả vờ đi, tránh ra một bên cho ta, đừng có dính líu đến ta. Ta cũng không muốn ở bên cạnh ngươi, bị quái vật để mắt tới.”

Kế Ngôn không để ý, ngược lại nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: “Chính ngươi cũng cẩn thận một chút, kẻo đến lúc ngươi cũng bị để mắt tới.” Kế Ngôn cảm thấy nếu như quái vật vì thiên phú mà để mắt tới hắn, vậy Lữ Thiếu Khanh sớm muộn cũng sẽ bị để mắt tới. Thiên phú của sư đệ hắn không yếu hơn hắn bao nhiêu.

Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, không để ở trong lòng: “Ta lại không giống ngươi thế này mà mang kiếm đi trêu chọc chúng. Đến lúc đó ta lặng lẽ đi vào tu bổ đại trận, bổ tốt ta liền rời đi.”

Vào làng trộm, bắn súng không muốn. Lữ Thiếu Khanh không lo lắng, Kế Ngôn là Nguyên Anh, kiếm ý kinh người, thiên tư xuất chúng, tiềm lực to lớn. Khiến quái vật cảm nhận được uy hiếp là rất bình thường. Mà hắn Lữ Thiếu Khanh làm việc khiêm tốn hơn nhiều, không có khả năng chọc đến quái vật thù hận.

Đã biết rõ nguyên nhân, vậy thì dễ làm hơn nhiều rồi.

Hai ngày sau, Thiều Thừa dẫn Lữ Thiếu Khanh tiến vào đại trận. Kế Ngôn ở lại bên ngoài. Kế Ngôn lưu lại bên ngoài đại trận, quái vật trong khe nứt quả nhiên an tĩnh hơn nhiều. Thiều Thừa dẫn Lữ Thiếu Khanh có thể cẩn thận quan sát trong đại trận. Mà Lữ Thiếu Khanh cũng đã nhìn ra vấn đề của đại trận. Đúng là căn cơ đã xảy ra vấn đề.

Việc tu bổ không tính là khó, nhưng đây là đại trận cấp sáu, cần thời gian. Đồng thời trong quá trình tuần tra, Lữ Thiếu Khanh phát hiện đại trận có chút vấn đề nhỏ, Lữ Thiếu Khanh cũng tiện tay sửa chữa.

“Được rồi,” sau khi xem xét một lượt và biết rõ vấn đề của đại trận, Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa, “Sư phụ, chúng ta ra ngoài đi. Qua một thời gian nữa sẽ vào tu bổ…”

Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, quái vật trong khe nứt lại lần nữa chen chúc mà ra.

“Ngọa tào!” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, kéo áo Thiều Thừa, kêu lên: “Sư phụ, chạy mau, những quái vật này không chừng biết quan hệ của chúng ta với Đại sư huynh, tìm không ra Đại sư huynh nên hướng về phía chúng ta tới…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3195: Không phải ta đồ vật ta không muốn

Chương 3194: Đại Tạp hà biến hóa

Chương 3193: Như vậy đồ ăn, thương cảm cũng vô dụng