» Chương 262: Xảy ra vấn đề
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Nhìn Lữ Thiếu Khanh đang ngồi xếp bằng, Thiều Thừa lộ rõ vẻ vui sướng trên mặt. Điều này có nghĩa là Lữ Thiếu Khanh đã độ kiếp xong. Về phần Lữ Thiếu Khanh, hắn vẫn còn sức lực chỉ lên trời mà mắng to, đủ để chứng tỏ hắn không gặp bất cứ trở ngại nào.
“Quá tốt rồi.”
Ánh mắt Thiều Thừa tràn đầy vui mừng, như một lão phụ thân nhìn con trai mình trưởng thành đầy triển vọng. Cái tên hỗn trướng tiểu tử này cũng đã trưởng thành đến bước này rồi.
Nhưng mà Kế Ngôn lại đứng lên, sắc mặt hắn vẫn không lấy gì làm vui. Hắn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Không thích hợp.”
Đám người cũng kịp phản ứng. Hoàn toàn chính xác không thích hợp. Nếu như nói sau khi đột phá, để củng cố cảnh giới, hẳn phải hấp thụ đại lượng linh khí. Bây giờ lại không có bất cứ động tĩnh gì. Trên người Lữ Thiếu Khanh cũng không có cái khí tức đặc trưng của Nguyên Anh.
Tim Thiều Thừa lại thắt chặt. Hắn rất muốn tiến tới xem xét rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Mà bây giờ ai cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy Lữ Thiếu Khanh.
Trong thức hải, Nguyên Anh của Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện. Nguyên Anh trắng nõn, khuôn mặt mang vẻ ngưng trọng, nhìn lên tầng mây đen trên không thức hải.
“Mẹ kiếp, nơi này còn có lôi kiếp nữa sao?”
Nguyên Anh trắng nõn của Lữ Thiếu Khanh câm nín đến cực điểm, rốt cuộc là bước nào đã xảy ra vấn đề đây? Người khác độ kiếp, sau khi vượt qua lôi kiếp thì phá đan thành Anh, linh thức chuyển hóa thành thần thức là xong. Còn ta đây, Nguyên Anh thì có rồi, nhưng linh thức còn chưa chuyển hóa thành thần thức, mà trong thức hải lại ngưng tụ lôi kiếp!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a? Lữ Thiếu Khanh không còn sức lực mà chửi bậy.
Nhìn lên trời, tầng mây đen vẫn còn đang ngưng tụ, chưa giáng xuống. Lữ Thiếu Khanh thừa cơ hội dò xét một phen Nguyên Anh của mình.
Làn da trắng mềm mại, khuôn mặt bầu bĩnh, tay chân mũm mĩm. Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn xuống dưới hông mình, lẩm bẩm: “Cũng may, vẫn có.” Suy nghĩ một lát, Lữ Thiếu Khanh sực tỉnh, linh lực hóa thành một bộ quần áo khoác lên người.
Về sau, Nguyên Anh cũng có cơ hội giao chiến. Nếu cứ trần truồng mà xuất hiện, cái “nhỏ Thiếu Khanh” bị nhìn thấy thì sẽ bị người ta chê cười, chưa gì khí thế đã suy yếu một nửa rồi.
Nguyên Anh tương đương với hóa thân thứ hai, nhục thể hủy diệt, Nguyên Anh vẫn có thể chạy trốn, đoạt xá trùng sinh, tương đương với có được một cái mạng thứ hai. Thật sự đánh không lại thì thiêu đốt Nguyên Anh tự bạo để đồng quy vu tận với kẻ địch, uy lực càng lớn, chí ít cũng có thể kéo thêm một kẻ chôn cùng.
Mà ngay lúc này, trên trời lôi kiếp bắt đầu có động tĩnh. Vẫn như cũ là tiếng sấm rền vang lên, lôi điện màu đen giáng xuống, chém thẳng vào Nguyên Anh của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm ĩ lên: “Lão thiên cẩu má, ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể thấy có soái ca thành Nguyên Anh hả? Hôm nay ta với ngươi liều mạng!”
Nguyên Anh thi triển pháp thuật càng thêm trôi chảy, uy lực càng khủng bố hơn. Từng quả Đại Hỏa Cầu từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh thẳng vào tầng mây kiếp. Lôi điện màu đen ở nơi này uy lực cũng cực lớn, bổ trúng Lữ Thiếu Khanh khiến hắn kêu gào thảm thiết.
Mỗi lần lôi điện giáng xuống đều khiến Lữ Thiếu Khanh đau nhức thấu linh hồn, nước mắt tuôn rơi. Rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh đã vết thương chồng chất, ý thức bắt đầu mơ hồ.
“Ầm ầm!”
Lại là một tiếng sấm sét, tia chớp cuối cùng giáng xuống, hung hăng bổ trúng người Lữ Thiếu Khanh.
“A…”
Lữ Thiếu Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, Nguyên Anh của hắn bị bổ đến da tróc thịt bong, thê thảm không gì sánh nổi. Ý thức của Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn tan rã, mê man bất tỉnh, thân thể không thể động đậy mảy may.
Mà ngay lúc này, kiếp vân trên trời chẳng những không tiêu tán, ngược lại hóa thành một luồng sương mù màu đen từ trên trời giáng xuống, tiến vào cơ thể Nguyên Anh của Lữ Thiếu Khanh. Nguyên Anh của Lữ Thiếu Khanh run rẩy kịch liệt, làn da trắng nõn của nó với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến thành màu đen.
Một luồng ý thức tà ác, âm lãnh lặng yên giáng lâm. Lữ Thiếu Khanh ý thức đang chìm trong u ám, cảm giác được một thanh âm vang lên bên tai hắn:
“Buông lỏng, đừng chống cự, hãy cùng ta dung hợp đi, chúng ta có thể chúa tể thiên hạ, trở thành bá chủ của thế giới này…”
Thanh âm tràn đầy dụ hoặc: “Cái thế giới này đến lúc đó sẽ phủ phục dưới chân chúng ta, chúng ta sẽ là thần của thế giới này…”
“Đến, cùng ta dung hợp…”
Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê không hề phản kháng. Ngay lúc luồng ý thức tà ác kia muốn thôn phệ ý thức của hắn, chiếc nhẫn của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên chấn động một cái, một luồng cảm giác nóng rực xuất hiện, truyền khắp toàn thân, đau nhói linh hồn, đánh thức ý thức của hắn.
Cảm giác bỏng rát truyền đến, ý thức Lữ Thiếu Khanh thanh tỉnh lại. Hắn hỏi một tiếng: “Có linh thạch sao?”
“Linh… linh thạch?” Luồng ý thức tà ác sửng sốt: “Cùng ta dung hợp, ngươi có thể chúa tể thiên hạ, muốn linh thạch để làm gì? Đến lúc đó muốn gì có nấy, không cần mượn nhờ linh thạch tu luyện…”
Luồng ý thức tà ác kia cho rằng Lữ Thiếu Khanh muốn linh thạch để tu luyện. Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh nghe xong, nổi giận đùng đùng: “Không có linh thạch thì nói cái quái gì!”
Trong lòng chợt động, Lữ Thiếu Khanh theo bản năng vận chuyển Kinh Thần Quyết.
“Từ đâu chui ra cái tên ma cà bông nhỏ bé này, cũng học cái tên ma quỷ tiểu đệ kia đến hù dọa ta? Tất cả đều là ngươi đang giở trò quỷ phải không? Thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt lắm hả? Để ta xem không diệt ngươi thì thôi!”
Luồng ý thức tà ác kia không ngờ rằng Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên tỉnh táo trở lại, cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có loại công pháp biến thái như Kinh Thần Quyết. Trong cảm giác của nó, ý thức Lữ Thiếu Khanh trở nên khủng bố, như một cự thú tiền sử, khiến nó sợ hãi không gì sánh nổi.
Nhưng đến bước này, nó không còn đường lui, chỉ có thôn phệ ý thức của Lữ Thiếu Khanh để thay thế, nó mới có đường sống.
“Cho bản tọa chết đi!”
Luồng ý thức tà ác đè nén sợ hãi, hét lớn, ý thức trở nên mang tính công kích mãnh liệt, cường ngạnh muốn thôn phệ ý thức của Lữ Thiếu Khanh. Nhưng mà ý thức của Lữ Thiếu Khanh như hồng thủy ngập trời cấp tốc bao phủ tới nó, khiến nó nhanh chóng lâm vào biển sóng vô tận, liều mạng giãy dụa.
“Không, không có khả năng…”
“Tên ma cà bông nhỏ bé kia, không có gì là không thể cả, để ta xem không giết chết ngươi thì thôi!”
Lữ Thiếu Khanh gầm thét, từng đợt công kích như sóng biển không ngừng đánh thẳng vào luồng ý thức tà ác. Từng chút một cắn xé luồng ý thức tà ác, khiến luồng ý thức tà ác vạn phần hoảng sợ. Ý thức của nó không ngừng bị Lữ Thiếu Khanh thôn phệ, càng ngày càng yếu.
“Tha… tha mạng…”
“Ta… ta… nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân, xin tha mạng…”
“Không cần!”
Lữ Thiếu Khanh không chút do dự cự tuyệt. Luồng ý thức tà ác kia mang đến cho hắn cảm giác quá nguy hiểm. Hiện tại có cơ hội này, đương nhiên phải thừa thế xông lên triệt để tiêu diệt nó mới có thể an tâm.
Rất nhanh, hắn liền nuốt chửng luồng ý thức tà ác kia. Sau khi thôn phệ luồng ý thức tà ác, một luồng lực lượng bàng bạc xuất hiện, hai mắt Lữ Thiếu Khanh tỏa sáng, khôi phục thanh tĩnh, và xuất hiện trở lại trong Nguyên Anh của mình.
Nhưng mà hắn nhìn thoáng qua xung quanh, không phát hiện bất cứ dị thường nào, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Lay động cánh tay, giãn gân cốt, Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: “Hẳn là đã giải quyết xong rồi chứ?”
Sau khi vượt qua lôi kiếp trong thức hải này, linh thức của hắn cũng chuyển hóa thành thần thức, trở nên càng cường hãn hơn. Không rõ có phải do thôn phệ luồng ý thức tà ác kia hay không, thần thức của hắn càng thêm cường đại, vượt xa thần thức của Nguyên Anh phổ thông.
Nhưng rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh phát giác được không thích hợp. Hắn vội vàng duỗi hai tay mình ra, chỉ thấy đôi tay vốn trắng nõn, bầu bĩnh đã thay đổi. Trở nên đen.
Móa!
Lữ Thiếu Khanh vội vàng cúi đầu đánh giá cơ thể Nguyên Anh của mình. Vừa nhìn kỹ, Lữ Thiếu Khanh suýt nữa khóc òa lên. Toàn thân đều đen, kể cả cái “nhỏ Thiếu Khanh” cũng vậy. Toàn thân đen như mực, như vừa mới từ chảo nhuộm đen chui ra.
Hơn nữa, nó cũng lớn hơn và cao hơn so với vừa nãy đến một nửa. Nếu như nói trước đó Nguyên Anh giống như một hài nhi vừa chào đời, thì hiện tại Nguyên Anh lại là một đứa trẻ khoảng một tuổi. Hơn nữa, trên người nó còn mặc một thân linh giáp màu đen, trông uy phong lẫm liệt.
Đây là di chứng của việc thôn phệ luồng ý thức tà ác kia sao? Hấp thu luồng lực lượng kia chẳng những khiến Nguyên Anh của mình khỏi hẳn, mà còn lớn hơn rất nhiều.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh rất hoảng loạn.