» Chương 295: Cay con mắt
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Ly Hỏa Kiếm Quyết, thức thứ nhất: Không Hỏa!
Hỏa diễm hung tợn như từ hư không mà hiện, ngập trời cuồn cuộn. Trong chớp mắt, hỏa diễm hóa thành vô số hỏa điểu, bay lượn ngút trời, quét sạch cả thế gian.
“Rầm!”
Công kích của Phiền Hà bị hỏa diễm thôn phệ, như đá chìm đáy biển. Ánh mắt Phiền Hà lóe lên vẻ kinh hãi. Hắn không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có thể nhẹ nhõm chặn đứng một kích này của mình. Hơn nữa, xung quanh còn vô số thiên hỏa diễm tụ tập lại, muốn nuốt chửng hắn.
Nhưng Phiền Hà không hổ là Nguyên Anh lão luyện, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Hắn không lùi lại mà ngược lại càng tiến lên. Thế công không suy giảm, cổ tay run run, mũi thương rung động với tần suất mắt thường không thể thấy. Không gian như mặt hồ tĩnh lặng bỗng chốc bị ném vào một tảng đá khổng lồ, dấy lên gợn sóng kinh thiên, một luồng ba động đáng sợ khuếch tán. Vô số hỏa diễm dưới luồng ba động khủng bố kia lập tức tan biến. Cùng với chúng, Phiền Hà và ngân thương của hắn cũng biến mất theo.
“Keng!”
Bỗng nhiên, Phiền Hà mang theo ánh lửa hừng hực từ trong hỏa diễm vọt ra. Ngân thương xuyên thấu không gian và cự ly như một cú đột phá bất ngờ. Mũi thương lấp lánh lưu quang như sao trời rải rác, xuyên thủng hư không, thẳng tắp đâm tới Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện bản thân không thể tránh né. Không thể không nói, sống lâu như vậy, Phiền Hà đã nếm trải đủ mọi mùi đời, kinh nghiệm thật sự phong phú hơn hẳn lũ tiểu tử trẻ tuổi. Kiếm quyết hóa thành thiên hỏa diễm của Lữ Thiếu Khanh ngược lại đã bị Phiền Hà lợi dụng. Hắn giấu ngân thương trong ngọn lửa, nhân thế phản kích. Lữ Thiếu Khanh vốn cho rằng Phiền Hà sẽ rút lui sau đó, không ngờ hắn lại thuận thế công kích.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh thăm thẳm, hiểu rằng Phiền Hà cũng là một lão cáo già. Khí tức của Phiền Hà có chút suy yếu, chứng tỏ hắn đã trúng không ít đòn công kích của Lữ Thiếu Khanh. Trong mắt Phiền Hà, tựa như ngân thương của hắn, lóe lên hàn mang. Công kích của Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, chỉ trúng một chút liền khiến hắn bị thương nhẹ. Một lực sát thương khủng bố như vậy, hắn là lần đầu gặp. Bởi vậy có thể thấy, kiếm quyết của hắn đạt tới ít nhất là Thiếu Thiên cấp, nếu không sẽ không gây ra tổn thương như vậy cho hắn.
Tuổi trẻ, lại tu luyện công pháp cao cấp. Thật sự khiến người ta ghen ghét hận đây này.
“Nhưng ta cũng không phải kẻ ăn chay!” Phiền Hà trong lòng gầm thét, “Một thương này của ta, không ai cản nổi!”
Sau đó, hắn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ngược lại chủ động tiến lên, trông như thể tự lao vào mũi ngân thương của hắn.
“Muốn chết!” Thấy cảnh này, Phiền Hà trong lòng cười lạnh.
Vũ khí của hắn là tứ phẩm, dùng vô số vật liệu cực phẩm chế tạo, cho dù người mặc tứ phẩm linh giáp cũng không dám trực diện ngân thương của hắn. Dám dùng nhục thể để ngăn cản, đúng là không biết sống chết. Phiền Hà thậm chí hưng phấn lên, nổi giận gầm lên một tiếng: “Chết!”
Cường độ không giảm mà trái lại còn tăng, đây là cơ hội tốt nhất.
Sau một khắc, sắc mặt Phiền Hà thay đổi. Ngân thương của hắn bị chặn, tiếp đó trước mắt hàn quang lóe lên. Mặc Quân kiếm trên không trung xẹt qua một đạo quỹ tích huyền diệu.
Ly Hỏa Kiếm Quyết, thức thứ hai: Thiên Tinh Hỏa!
“Oành!”
Trong hư không, từng đốm lửa lặng yên hiển hiện, hỏa diễm đón gió chập chờn, như thể Tinh Linh hư không đột nhiên nhảy ra. Chúng như những vì sao trên ngân hà bắn xuống, hình thành vô số tinh quang hỏa diễm. Sau một khắc, vô số hỏa diễm hóa thành ngàn vạn đạo kiếm khí, hội tụ cùng một chỗ, như một đàn cá bơi, tuần hành kiếm ăn.
Mà Phiền Hà chính là thức ăn của bọn chúng. Cuồng bạo kiếm ý lại xuất hiện.
Trong lòng Phiền Hà còi báo động đại tác, một luồng khí tức nguy hiểm bao phủ hắn. Không dám tiếp tục tiến tới, Phiền Hà lập tức rút thương lùi nhanh, một cái thuấn di liền xuất hiện tại vài dặm có hơn.
Nhưng mà, công kích của Lữ Thiếu Khanh như đỉa đói bám xương, tựa hồ cũng theo đó thuấn di mà xuất hiện trước mặt Phiền Hà. Một đạo kiếm khí, mang theo vô hình kiếm ý, khóa chặt Phiền Hà. Dù hắn chạy trốn tới đâu, kiếm khí vẫn như bóng với hình, không thể thoát được. Chúng mang theo khí tức khủng bố, sát cơ mãnh liệt, cắn chặt Phiền Hà.
Trốn không thoát.
Phiền Hà thử mấy lần liền tuyệt vọng. Kiếm pháp của Lữ Thiếu Khanh quá cao cấp, đã khóa chặt hắn. Dù hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, chỉ cần linh khí của Lữ Thiếu Khanh không cạn, thần thức không diệt, hắn liền không cách nào chạy thoát được.
Vì biết mình không thể tránh, Phiền Hà chỉ có thể ngạnh kháng. Hắn cắn răng, tâm thần khẽ động, một cái linh giáp màu trắng mặc lên người, ngân thương hoành không nghênh kích. Người mặc linh giáp trắng, cầm trong tay ngân thương, Phiền Hà uy phong lẫm liệt, cực kỳ giống một tên đại tướng tung hoành chiến trường, giết địch vô số. Mặc linh giáp, trong lòng Phiền Hà càng thêm an tâm. Đây là tứ phẩm linh giáp của mình, lực phòng ngự kinh người. “Ta không cần sợ cái gọi là kiếm ý của ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh bên kia thấy thế, nhịn không được mắng: “Lão gia hỏa, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem chính ngươi ra dáng gì! Còn ngân thương bạch giáp, ngươi cho rằng ngươi là Triệu Tử Long sao? Thật chói mắt!”
Phiền Hà giận dữ: “Mẹ nó, ta thời trẻ đã làm mê đảo không biết bao nhiêu nữ nhân, ngươi biết cái đếch gì!”
“Chết!” Phiền Hà gầm thét, chủ động đón lấy những kiếm khí đếm không hết của Lữ Thiếu Khanh.
Dù Phiền Hà bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận đến bùng nổ, nhưng đối mặt với vô số đạo kiếm khí, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu nói cho hắn biết, trên chiến trường nhất định phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể tức giận. Tỉnh táo lại, Phiền Hà run run ngân thương, ngân thương huyễn hóa ra vô số thương ảnh, cùng ngàn vạn kiếm khí cuốn tới va chạm dữ dội.
“A?” Va chạm qua đi, Phiền Hà lại cảm thấy một tia kinh ngạc. “Sao uy lực không thích hợp?”
Khí thế kinh người, cho người cảm giác là muốn thiêu rụi cả thế giới. Nhưng khi hắn nghênh đón về sau, lại phát hiện uy lực chỉ có thể tính là bình thường, đừng nói gây tổn thương cho hắn, ngay cả chạm vào hắn cũng không có mấy đạo, tất cả đều bị hắn đánh tan.
Phiền Hà nhất thời không hiểu rõ.
Không đợi hắn nghĩ thông, Lữ Thiếu Khanh ở phía xa gầm thét: “Ghê tởm, ta không tin làm không chết ngươi! Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn, trên trời hỏa cầu cuồn cuộn nện xuống. Chúng như những mặt trời cấp tốc rơi xuống, làm người hít thở không thông bởi khí tức khủng bố tràn ngập. Mặt đất chấn động kịch liệt, vô số bụi đất xoắn ốc bốc lên trời.
Phiền Hà thấy thế kinh ngạc: “Đây là chiêu thức gì? Trông còn lợi hại hơn!”
Phiền Hà hết sức chăm chú, không dám khinh thường. Hỏa cầu lớn này nhìn thôi đã thấy rất lợi hại. Đối mặt với hỏa cầu che khuất bầu trời, Phiền Hà toàn lực xuất kích, nhân thương hợp nhất, ngân quang lấp lánh, hóa thành một đạo lưu quang chói mắt, xông lên trời, đâm về hỏa cầu khổng lồ.
Tiếng nổ lớn vang lên, tuy có uy lực, nhưng không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Phiền Hà. Trong lòng Phiền Hà rất kỳ lạ: “Thực lực cũng chỉ tầm thường a!” Nếu là Kết Đan kỳ, khẳng định một chưởng nện chết một người. Nhưng hắn là Nguyên Anh, chút uy lực này còn không làm tổn thương được hắn.
Bất quá, xung quanh khói đặc cuồn cuộn, Phiền Hà giật mình. Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh cầm trong tay trường kiếm từ trong sương khói lao ra, chuẩn bị đánh lén.
“Đang!”
Ánh lửa văng khắp nơi, Phiền Hà chặn Lữ Thiếu Khanh công kích. Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trên mặt giật mình, Phiền Hà lạnh lùng cười, sau đó phản kích.
Lữ Thiếu Khanh miệng phun tiên huyết rút lui.