» Chương 312: Đừng chậm trễ tiểu Y
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Trong sân nhỏ nội viện Tiêu gia, Lữ Thiếu Khanh nằm trên một chiếc ghế, nhàn nhã phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, Lữ Thiếu Khanh hiện lên vẻ mặt hài lòng.
Đi vào Tiêu gia đã gần nửa tháng. Đêm đầu tiên cố ý gây ồn ào, sau khi đạt được thứ mình muốn, hắn liền không còn rời đi nơi đây.
Hắn để Tiêu Y có đủ thời gian bầu bạn cùng phụ mẫu. Vì hắn mà Tiêu Tự Minh đã giải trừ quyền lực của Tiêu Uân, để Tiêu Dũng có thể chưởng quản toàn bộ Tiêu gia.
Những ngày qua Tiêu Dũng cũng rất bận rộn. Bởi vậy, Tiêu gia trên dưới không ai đến quấy rầy hắn, khiến hắn ở đây trải qua mấy ngày tháng nhàn nhã, thoải mái.
Bất quá, ngay lúc này, Lữ Thiếu Khanh thần sắc khẽ biến, có người đến. Người đến long hành hổ bộ, bước chân trầm ổn, vững vàng, tốc độ rất nhanh, hằm hằm đi vào bên ngoài sân rồi dừng lại. Sau hai hơi thở, mới mở miệng hỏi: “Lữ công tử có ở đây không?”
Người đến là phụ thân của Tiêu Y, Tiêu Dũng.
Tiêu Dũng ở bên ngoài gọi một tiếng, chờ hồi lâu cũng không thấy bên trong có tiếng đáp lại. Kỳ lạ, hắn lại gọi một tiếng nữa, nhưng vẫn không ai mở miệng. Tiêu Dũng chẳng đợi thêm, trực tiếp xông vào.
Sau khi vào, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm trong sân nhỏ phơi nắng, hắn tức đến muốn hộc máu. Ngươi ở đây mà sao không trả lời ta?
Hít sâu một hơi, Tiêu Dũng cố nặn ra một nụ cười, đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử!”
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt: “A, Tiêu gia chủ, ngươi đến khi nào vậy?” Giả vờ, ngươi đừng giả vờ nữa chứ! Ta đến khi nào, trong lòng ngươi không có chút tự biết sao? Ngươi đường đường là Nguyên Anh đại năng, cách xa như vậy lẽ ra ngươi phải phát hiện ra ta rồi chứ.
“Lữ công tử, hôm nay ta tới tìm ngươi là muốn nói chuyện một chút.” Tiêu Dũng sắc mặt xoắn xuýt. Từ khi thê tử nói với hắn chuyện liên quan đến Tiêu Y và Lữ Thiếu Khanh, hắn liền ăn ngủ không yên. Thậm chí có xúc động muốn đuổi Lữ Thiếu Khanh đi. Đóa hoa tươi mình vất vả che chở mười sáu, sắp mười bảy năm trời, lại bị người ta bưng đi mất cả chậu, hắn là người đầu tiên không chấp nhận.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Tiêu Dũng, thầm nghĩ trong lòng: “Muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn mời ta giúp đỡ làm gì đó sao?”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng đề phòng Tiêu Dũng: “Tiêu gia chủ, ta ở đây cũng không ít thời gian rồi, đã đến lúc rời đi.”
Nhanh vậy đã muốn rời đi sao? Tiêu Dũng càng thêm lo lắng. Con gái cùng tên tiểu tử này là sư huynh muội, thời gian hai người ở bên nhau sẽ chỉ càng nhiều. Vạn nhất đến lúc bị tên tiểu tử này ‘tiền trảm hậu tấu’ thì ta phải làm sao?
Không được, nhất định phải làm rõ với hắn. Ngươi, tên tiểu tử này, muốn làm con rể ta thì còn kém lắm. Từ miệng đệ đệ ta, ngươi cũng không phải là một kẻ tốt lành gì.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dũng sắc mặt nghiêm nghị, thái độ trở nên gay gắt hơn mấy phần, mang dáng vẻ của một người cha nghiêm khắc, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, ta chỉ có một đứa con gái duy nhất như vậy thôi.”
“Ta biết rõ mà, ta còn biết ngươi là ‘khí quản viêm’ đó.” Lữ Thiếu Khanh ôn hòa cười, khiến người ta không ngừng có thiện cảm. Hắn nói với Tiêu Dũng: “Yên tâm đi, ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.”
Lữ Thiếu Khanh còn tưởng Tiêu Dũng lo lắng Tiêu Y đi theo hắn sẽ gặp nguy hiểm. Lời này Tiêu Dũng nghe vào tai lại càng khó mà chấp nhận, hắn chỉ muốn cào người.
Hắn dứt khoát nói thẳng thắn hơn: “Lữ công tử, Tiểu Y còn nhỏ, lúc này nàng nên chuyên tâm tu luyện, mà không nên bị tình yêu nam nữ làm chậm trễ.”
Lữ Thiếu Khanh thông minh đến mức nào, lời này hắn nghe là hiểu ngay. Mẹ nó chứ! Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, khó tin nhìn Tiêu Dũng. Quả nhiên là phụ thân ruột thịt của sư muội ngu xuẩn, tuyệt đối là ruột thịt. Đầu óc hai người chẳng khác nhau là bao.
Nếu là người khác, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng buồn quan tâm có gây thêm phiền phức lớn đến đâu cho mình hay không, giải thích quá nhiều ngược lại càng rắc rối. Nhưng mà, người trước mắt là phụ thân của sư muội mình, Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Dũng: “Tiêu gia chủ, ngươi hiểu lầm rồi. Trong mắt ngươi, con gái ngươi là bảo bối, nhưng trong mắt ta, nàng chỉ là sư muội của ta…”
Dừng lại một chút, hắn cảm thấy vẫn nên thêm mấy chữ: “…là sư muội hơi ngu xuẩn.”
“Ngu xuẩn?” Tiêu Dũng không vui, không có người cha nào chịu được người khác nói con gái mình ngu xuẩn. Tiêu Dũng hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm mấy phần bất mãn, ngữ khí khó chịu: “Tiêu Y vốn dĩ rất thông minh, cùng thế hệ không mấy ai thông minh hơn nàng, về phần thiên phú lại càng hiếm có.”
Tiêu Dũng cũng không phải khoe khoang, trong số những người cùng tuổi, cùng thế hệ, thiên phú của Tiêu Y quả thật rất nổi bật, cũng rất thông minh. Nhưng điều này còn phải xem so với ai.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Nàng so với Đại sư huynh của ta thì sao?” “Đại sư huynh của ta hiện tại mới hai mươi hai tuổi.”
Tiêu Dũng ngậm miệng, tắt tiếng, không nói nên lời. Hắn đột nhiên cũng kịp thời phản ứng. Con gái hắn cũng đã nói với hắn tuổi của Lữ Thiếu Khanh, hiện tại vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Tiêu Y cũng chỉ nhỏ hơn Lữ Thiếu Khanh khoảng ba tuổi. Lữ Thiếu Khanh đã là Nguyên Anh, con gái mình còn chỉ là Trúc Cơ kỳ, có thể so sánh sao?
Trước mặt Lữ Thiếu Khanh mà nói con gái mình thiên phú hơn người, chẳng phải tự chuốc lấy nhục nhã sao? Tiêu Dũng nghẹn họng, mãi một lúc sau mới cứng cổ nói: “Hừ, chuyện tình yêu này, không nói về thiên phú, mà nói về cảm giác.”
“Lữ công tử, ta cảnh cáo ngươi, không được làm chậm trễ Tiểu Y.” Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Dũng, mỉm cười: “Nếu làm chậm trễ thì sao? Tiêu gia chủ ngươi tính thế nào? Muốn sửa trị ta sao?”
Thực lực của Tiêu Dũng chẳng qua chỉ là Kết Đan kỳ, đối phó Lữ Thiếu Khanh là chẳng biết tự lượng sức mình. Tiêu Dũng nhìn thấy thái độ hờ hững của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng có chút tức giận. Thở phì phò nói: “Đệ đệ ta Tiêu Sấm có thể sửa trị ngươi được chứ?”
Lữ Thiếu Khanh trầm mặc một lát, nhãn châu khẽ xoay, nói với Tiêu Dũng: “Tiêu gia chủ, ngươi đi tham gia đại điển chưa nghe nói ta đã có người mình thích sao?” “Tuyên Vân Tâm của Điểm Tinh phái đó, đó chính là người ta thích, lúc ấy ta còn thề bằng đạo tâm.”
Nghe Lữ Thiếu Khanh nhắc đến như vậy, Tiêu Dũng cũng nhớ ra, lúc đó quả thật đã gây ồn ào xôn xao. “Hừ,” Tiêu Dũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn cảm thấy hơi không an toàn: “Ta cũng là đàn ông, biết rõ đàn ông đều thích tam thê tứ thiếp. Trừ phi ngươi lại dùng đạo tâm thề, ta mới tin ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh nụ cười tan biến, ngữ khí thêm mấy phần không vui: “Tiêu gia chủ, nhất định phải vậy sao?” Tiêu Dũng thái độ cường ngạnh, không nhượng bộ: “Đúng vậy.” Đây là vì con gái mình, mặc dù có đắc tội, nhưng cũng không còn cách nào khác. Ta không cho phép ai đó muốn bưng đi đóa hoa tươi của ta. “Mong Lữ công tử thứ lỗi.”
“Hỗn đản!” Bỗng nhiên một tiếng vang lên. Tô Uẩn Ngọc xuất hiện, nàng nổi giận đùng đùng xông vào, đi đến trước mặt Tiêu Dũng, chẳng nói chẳng rằng đã bắt đầu đánh đập Tiêu Dũng. “Ta đã nói mà, hôm nay sao lại bảo hai mẹ con ta ra ngoài dạo phố, thì ra ngươi đến gây sự với Lữ công tử, ta thấy ngươi đúng là ngứa da…”