» Chương 322: Nhị sư huynh như cái phế nhân đồng dạng

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Sau khi Lữ Thiếu Khanh đuổi Tiêu Y đi, hắn lập tức cảm thấy bên tai vô cùng thanh tịnh. Hắn nằm trên ghế dài, ngắm nhìn nóc đình nghỉ mát.

“Sau khi đã điểm tỉnh Phương gia chủ một phen, sẽ không còn gì để tỉ thí.”
“Chỉ xem hắn sẽ chọn ai làm gia chủ thôi.”
“Bất quá, nếu hắn có dũng khí chọn người được Quy Nguyên các ủng hộ làm gia chủ, chỉ có thể lén lút giết chết…”

Ai làm gia chủ Phương gia cũng không thành vấn đề, nhưng duy chỉ có người được Quy Nguyên các ủng hộ thì không thể. Người của Quy Nguyên các làm việc bá đạo, nếu họ ủng hộ người nào làm gia chủ Phương gia, thì chẳng bao lâu nữa Phương gia sẽ trở thành phụ thuộc của Quy Nguyên các. Chuỗi quán rượu của Phương gia trải rộng khắp Tề Châu, họ là một tay làm ăn giỏi. Nếu họ bị Quy Nguyên các sử dụng, sẽ khiến thực lực của Quy Nguyên các tăng lên rất nhiều. Quy Nguyên các đã đắc tội ta Lữ Thiếu Khanh, dù có thu thêm một viên linh thạch, Lữ Thiếu Khanh ta cũng không thể chấp nhận.

“Lần này tới đây chủ yếu là để rèn luyện sư muội ngu xuẩn kia của ta.”
“Cũng sáu tháng trôi qua rồi, còn kém một cảnh giới, về mà chưa đạt được thì chẳng phải sẽ bị Đại sư huynh chỉnh đốn sao?”

Vừa nói vừa nghĩ, Lữ Thiếu Khanh lại đổi một tư thế, để bản thân dễ chịu hơn. “Ai, không có con thí trùng kia ở bên cạnh, đúng là thanh tịnh thật! Ngủ một giấc đã!”

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở choàng mắt. “Chà, Hạ Ngữ cũng tới sao?”

Phương Hiểu và Hạ Ngữ đang tới gần, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được ngay lập tức. Nhận thấy hai người họ đang tiến về phía này, Lữ Thiếu Khanh không nói một lời đã biến mất khỏi chỗ cũ. Hắn rời khỏi đó, xuất hiện ở bên ngoài đường phố. Đồng thời ẩn giấu khí tức của bản thân, những người xung quanh không nhìn thấy hắn, khi qua lại đều theo bản năng tránh xa hắn ra.

Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nhìn Phương Hiểu đang gõ cửa từ xa, và Hạ Ngữ đang lạnh nhạt đứng bên cạnh. Lữ Thiếu Khanh nhức đầu: “Chẳng phải đã nói Hạ Ngữ không rảnh tới sao? Sớm biết nàng tới, ta đã suy nghĩ kỹ hơn rồi.”

Lữ Thiếu Khanh không muốn cùng Hạ Ngữ có quá nhiều tiếp xúc. Di chứng quá lớn, đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục tốt hơn.

“Nhưng là,” Lữ Thiếu Khanh một tay đỡ trán, nhìn Hạ Ngữ đang lặng lẽ đứng đó, tựa như một đóa Bạch Ngọc Lan lay động lòng người, hắn rất phiền muộn. “Tiếp theo dù sao cũng sẽ phải chạm mặt nàng.”
“Thật sự là phiền phức chết đi được.”

Bỗng nhiên, Hạ Ngữ như có cảm giác, ánh mắt nàng nhìn về phía chỗ của Lữ Thiếu Khanh.

Quá nhạy cảm! Lữ Thiếu Khanh lại thầm rủa một tiếng, lặng yên biến mất.

Hạ Ngữ như có điều suy nghĩ nhìn vào một khe hở giữa dòng người đông đúc trên đường phố, nàng nói với Phương Hiểu: “Hiểu tỷ tỷ, không cần gõ cửa nữa, đoán không sai, Lữ sư đệ và họ chắc đã ra ngoài rồi.”

Phương Hiểu cũng nghĩ đúng, theo thường ngày, Tiêu Y sẽ chạy đến trước tiên. “Kỳ lạ thật, bọn họ sẽ đi đâu?” Phương Hiểu có chút không hiểu, Lai thành lớn như vậy, nhất thời khó mà tìm được người. Hạ Ngữ không vội, cười nói: “Chúng ta cứ đi trước đi, đợi Lữ sư đệ và họ trở về rồi tính.” Dù sao cũng là ở Lai thành này, không cần lo lắng sẽ không gặp được.

Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, thần thức hắn khẽ quét qua, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng Tiêu Y. Một cái Thuấn Tránh, hắn xuất hiện gần Tiêu Y, không kinh động nàng, mà chỉ quan sát Tiêu Y định làm gì.

Muốn đi tìm người của Quy Nguyên các thì rất đơn giản, chỉ cần tìm nhị ca của Phương Hiểu là Phương Lâm là được rồi. Lữ Thiếu Khanh đi theo Tiêu Y, trong đầu hồi tưởng lại những thông tin mà Phương Hiểu đã nhắc đến về Phương Lâm.

Phương Lâm, bốn mươi hai tuổi, cảnh giới Kết Đan sơ kỳ tầng ba, là một trong số ít con cái của Phương Thái Hà, và cũng là người duy nhất đạt tới Kết Đan kỳ. Mẫu thân là nội môn đệ tử Quy Nguyên các, cho nên, Phương Lâm mặc dù không thể bái nhập Quy Nguyên các, nhưng nhận được sự chiếu cố của Quy Nguyên các. Sư công của Phương Lâm là trưởng lão nội môn của Quy Nguyên các, cảnh giới Nguyên Anh tầng một. Cho nên cho dù là Phương Thái Hà cũng phải khách khí với đứa con trai này mấy phần. Không có cách nào, thế lực hậu thuẫn của Phương Lâm rất lớn.

Theo như Phương Hiểu nói, Phương Lâm là người có khả năng nhất kế nhiệm vị trí của Phương Thái Hà, trở thành tân gia chủ của Phương gia. Liên quan tới điểm này, Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không đồng ý.

“Hy vọng hắn có thể biết điều, cũng lớn ngần ấy rồi, còn giống trẻ con không hiểu chuyện thì sẽ không tốt đâu…”

Tiêu Y đội Tiểu Hồng trên đầu, nhảy nhót trên đường phố, nàng cũng biết phải đi đâu để dò hỏi tin tức. Rất nhanh, tìm được nơi ở của Phương Lâm.

Phương Lâm là người duy nhất đạt tới Kết Đan kỳ trong số các con của Phương Thái Hà, nên được hưởng không ít đặc quyền. Hắn không ở trong nội trạch Phương gia, mà có một nơi ở độc lập của riêng hắn trong Lai thành. Lữ Thiếu Khanh cũng đi theo tới, nhìn cơ ngơi đồ sộ, kiến trúc cao lớn, hùng vĩ, trong ngoài đều toát ra một phong cách của Quy Nguyên các.

Một vòng đất trống lớn xung quanh cũng không cho phép có bất kỳ căn phòng nào khác tồn tại, cứ như một vương quốc độc lập. Xung quanh còn dựng đứng những lệnh bài cảnh cáo.

“Những kẻ khác tự tiện đi vào mà không được cho phép, giết!”

Sát khí đằng đằng, bá đạo vô cùng. Lại cẩn thận cảm thụ một phen, xung quanh có bày đủ loại trận pháp, tràn ngập sát cơ lạnh lẽo. Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, quả nhiên là liên hệ sâu sắc với Quy Nguyên các a. Hơn nữa nhìn bộ dạng này, tựa hồ còn phòng bị nghiêm ngặt hơn nhiều so với chủ trạch Phương gia bên kia.

Tiêu Y lại tới đây, nhìn những lệnh bài cảnh cáo rõ ràng kia, không khỏi do dự. Đến đây rồi nàng mới phát hiện việc dò hỏi tin tức cũng không dễ dàng chút nào. Trụ sở của Phương Lâm cách bên ngoài rất xa, ở giữa là một khoảng đất trống. Muốn trà trộn vào đi khó như lên trời.

“Ai nha, làm sao bây giờ đây?”

Tiêu Y có vẻ rất phiền muộn, nàng ngồi xổm bên vệ đường, nhìn chằm chằm cánh cổng lớn nơi ở của Phương Lâm. Cánh cổng này không dễ vào, mà vào được rồi thì cũng khó mà tìm hiểu. Tiêu Y đưa tay chống cằm, nhíu mày suy nghĩ biện pháp, bỗng nhiên, nàng nảy ra một biện pháp.

Nàng đưa Tiểu Hồng từ trên đầu xuống, lay lay Tiểu Hồng: “Tiểu Hồng, ngươi đi vào dò la tin tức thế nào?”

Tiểu Hồng mở to mắt, kêu lên một tiếng với Tiêu Y, rồi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
“Cái này sự tình đừng phiền ta.”

Tiêu Y tức giận a, lúc này lay động nó càng mạnh hơn, vừa thở hổn hển vừa dạy dỗ: “Ngươi nhưng không thể lười biếng như Nhị sư huynh được! Ngươi phải chăm chỉ lên, đừng có ăn no rồi lại ngủ, ngươi xem Nhị sư huynh như một kẻ phế nhân thì có gì tốt chứ?”

Hô! Một trận gió nhẹ thổi qua, Tiêu Y cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo. Tiểu Hồng tựa hồ bị thuyết phục, nó mở to mắt, đứng trên lòng bàn tay Tiêu Y, ngắm nhìn Tiêu Y một lát. Tiêu Y bị đôi mắt chim ấy nhìn đến hoảng hốt trong lòng.

“Tiểu Hồng, ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Hồng mở miệng chít chít chát chát kêu lên một tiếng, sau đó dùng cánh chỉ về nơi xa lại kêu thêm một tiếng. Tiêu Y nhãn tình sáng lên: “Ngươi nói là, ngươi có thể mang ta đi vào?”

“Cũng được đấy! Ta sẽ lặng lẽ đi vào trong, xem bên trong có những ai, sau đó ta sẽ lén lút trở về…”

Nói xong lời cuối, Tiêu Y đắc ý, kiêu ngạo nói: “Thật sự là kế hoạch hoàn mỹ, Phương thúc thúc nói không sai, ta quả nhiên là một thiên tài!”

Nói là làm ngay, Tiểu Hồng bay lên phía trước, Tiêu Y lén lút đi theo sau, thực hiện kế hoạch xâm nhập. Tiêu Y đi theo Tiểu Hồng men theo một bên tiến vào, và thuận lợi lọt vào trong. Tiêu Y rất hài lòng, “Vạn sự khởi đầu nan”, bước khó khăn nhất đã vượt qua, tiếp theo sẽ dễ dàng thôi.

Bỗng nhiên, Tiêu Y trong lòng có cảm giác, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trên trời xuất hiện một quả cầu lửa khổng lồ…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3226: Mộc Vĩnh nhất định có âm mưu

Chương 3225: Nhị sư huynh nói nàng lợi hại hơn ta

Chương 3224: Cho ta mười vạn năm