» Chương 330: Ta sợ sẽ hù chết bọn hắn

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Phương Hiểu nói ra nhiệm vụ mà phụ thân nàng đã giao phó. Ít nhất phải có hơn một nửa số ca ca và tỷ tỷ của Phương Hiểu ủng hộ nàng. Phương Hiểu có năm người ca ca và ba người tỷ tỷ, nói cách khác, nàng cần ít nhất bốn người ủng hộ mình lên làm gia chủ.

Nhưng điều này lại dễ nói như vậy sao? Mỗi người sau lưng đều có thế lực nhúng tay vào, bọn hắn cũng nhăm nhe Phương gia, không ai dễ dàng nhường lại vị trí này. Thuyết phục bọn hắn, e rằng còn không bằng thuyết phục bản thân từ bỏ còn dễ hơn. Bởi vậy, Phương Hiểu cảm thấy chuyện này vô cùng khó khăn.

Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, khẽ cười một tiếng: “Đơn giản như vậy thôi, ngươi cứ để Hạ Ngữ sư tỷ đi thuyết phục bọn họ là được rồi.”

Với thân phận là đại đệ tử Song Nguyệt Cốc, Hạ Ngữ thân phận tôn quý, lực ảnh hưởng cực lớn. Đặc biệt là dung mạo của nàng, càng khiến một đám “Trư ca” thèm nhỏ dãi. Chỉ cần Hạ Ngữ ra mặt, nếu không thuyết phục được thì cứ dọa nạt. Các thế lực đang dây dưa với Phương gia, ngoại trừ Quy Nguyên Các ra, thì những thế lực khác đối với Song Nguyệt Cốc mà nói, không một ai có thể địch nổi.

Phương Hiểu nghe vậy, nỗi buồn càng tăng thêm. Nàng nói: “Trước đó ta đã đáp ứng, không thể thỉnh Ngữ muội muội đến giúp đỡ.”

Hạ Ngữ mỉm cười, tiếp lời: “Ta thế nhưng là vì giúp ngươi tìm món đồ kia mà đã phải bỏ ra rất nhiều cái giá lớn rồi. Nếu là cách này, e rằng cũng chỉ có Lữ sư đệ ngươi ra mặt thuyết phục bọn hắn thôi.”

Để Lữ Thiếu Khanh ra mặt, đương nhiên cũng là để dọa nạt bọn hắn.

Lữ Thiếu Khanh lại không nghĩ ngợi, nói thẳng: “Quá phiền toái, ta sợ làm không tốt.”

Hắn khác với Hạ Ngữ. Hắn Lữ Thiếu Khanh là nam nhân, chẳng có chút lực ảnh hưởng nào. Hắn ra mặt dọa nạt thì đó đúng là dọa nạt thật sự. Không chừng còn phản tác dụng, khiến các ca ca tỷ tỷ của Phương Hiểu sinh ra ác cảm, đạt được hiệu quả trái ngược.

“Vì cái gì?” Phương Hiểu hơi khó hiểu, “Hai người các ngươi thân phận trên thực tế không sai biệt lắm, mà lại Lữ Thiếu Khanh ngươi thực lực còn mạnh hơn Hạ Ngữ cơ mà?”

Lữ Thiếu Khanh nghiêng chân trên nóc nhà, uể oải nói: “Ta không phải Hạ Ngữ sư tỷ, ta sợ sẽ hù chết bọn hắn. Vả lại, ta thế nhưng là người theo chủ nghĩa hòa bình, am hiểu lấy lý phục người, ghét nhất chém chém giết giết. Cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện đe dọa người khác.” Hắn thêm vào: “Cái này không phù hợp hình tượng của ta.”

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì hắn lười nhác động.

Phương Hiểu trầm mặc. Ngươi hôm nay vừa mới đập phá sân nhà nhị ca ta, hù dọa nhị ca ta đấy. Ngươi ở đây nói những lời này, da mặt của ngươi còn dày hơn tường thành Lai thành nữa!

Hạ Ngữ hiểu rõ ý tứ chân chính, nàng trầm mặc một lúc, trong đôi mắt đẹp còn lộ ra vẻ thán phục. Quả nhiên, hắn thông minh hơn bất cứ ai nàng từng gặp.

“Lữ sư đệ, ngươi có thể nghĩ như vậy, chắc hẳn ngươi hẳn là còn có biện pháp khác, đúng không?”

Quả nhiên, Lữ Thiếu Khanh liền đề xuất cho Phương Hiểu một biện pháp khác: “Mọi người tại sao muốn tranh vị trí gia chủ? Không phải là muốn tài nguyên sao? Cứ chia ra một bộ phận địa bàn, nhường bọn hắn tự mình đi kinh doanh, chỉ cần đúng hạn nộp lên trên một bộ phận tài nguyên về là đủ.”

“Kể từ đó, bọn hắn khi biết rõ vô vọng tranh đoạt vị trí gia chủ, chỉ có thể chấp nhận điều kiện của ngươi.”

Thiên phú tu luyện của Phương Hiểu có lẽ là thấp nhất trong số những người có mặt ở đây, nhưng đầu óc kinh doanh của nàng lại là tốt nhất. Nàng lập tức nắm bắt được khuyết điểm trong đó.

“Lữ công tử, dựa theo cách này, một khi bọn hắn thực lực tăng lên nhiều, Phương gia ngược lại lại càng dễ chia rẽ.”

Nghe vậy, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Không phải ta cố ý xem thường các ngươi Phương gia, Phương lão bản, ngươi cùng ca ca, tỷ tỷ của ngươi thiên phú cũng chỉ có thế mà thôi. Nói tóm lại, thiên phú của ngươi còn tốt hơn bọn hắn một chút, ngươi còn sợ về sau đánh không lại bọn hắn sao?”

Phương Hiểu trợn mắt nhìn hắn. Chỉ cần nàng thực lực tăng lên, nếu như bước vào Nguyên Anh, thì dã tâm của các ca ca tỷ tỷ nàng dù có lớn đến mấy cũng không thể gây sóng gió gì. Phương gia cũng sẽ không vì vậy mà chia rẽ.

Kết hợp với lời Lữ Thiếu Khanh đã nói với nàng khi vừa xuống thuyền mấy ngày trước, Phương Hiểu trong lòng càng có nhiều điều hiểu ra.

“Ta, ta minh bạch rồi.”

Thấy Phương Hiểu trợn mắt nhìn mình, Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: “Tốt rồi, trời tối rồi, tiểu cô nương không nên ở bên ngoài dạo chơi lung tung, vẫn là mau về đi.”

Hạ Ngữ ở chỗ này, như một cái máy hút “Trư ca”, bất cứ lúc nào cũng có thể có “Trư ca” tìm tới cửa. Vẫn là nhanh chóng đuổi bọn hắn đi thì hơn.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lo lắng muốn đuổi mình rời đi, Hạ Ngữ nhịn không được lộ ra có chút vẻ cười khổ. Lữ Thiếu Khanh đối với nàng tránh như tránh rắn rết. Hạ Ngữ cảm thấy có cần phải thay đổi ấn tượng của Lữ Thiếu Khanh đối với nàng.

Dưới ánh trăng, nàng toàn thân áo trắng, trắng tinh như tuyết, khẽ nói: “Lữ sư đệ, ngươi không cần lo lắng ta sẽ rước lấy phiền phức cho ngươi. Lần này ta đi vào Lai thành không có mấy người biết rõ.”

Ý của Hạ Ngữ rất rõ ràng, chính là nàng đến chỗ Lữ Thiếu Khanh sẽ không bị người phát hiện.

Nhưng mà, Hạ Ngữ vừa mới nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng của một nam tử, trong thanh âm mang theo cuồng ngạo: “Người ở bên trong nghe, cho tiểu gia cút ra đây! Nghe nói các ngươi là tiểu muội tìm đến giúp đỡ, ta ngược lại muốn xem xem các ngươi có cái cân lượng gì.”

Không cần nhìn người, chỉ cần nghe thanh âm này liền biết rõ người tới cuồng vọng và phách lối.

Phương Hiểu nghe vậy, biểu hiện trên mặt khẽ biến, nàng nói ra thân phận của người này: “Hắn là ngũ ca của ta, Phương Ngọc. Gần đây không có ở Lai thành.”

Hạ Ngữ coi như minh bạch, hóa ra là không ở Lai thành. Nếu là ở Lai thành mà biết rõ những chuyện hôm nay đã xảy ra, cho Phương Ngọc một trăm cái lá gan cũng không dám đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh.

Hạ Ngữ nhịn không được cười, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, hắn là đang tìm ngươi đó, mà không phải vì ta mà đến tìm ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh giận dữ. Hỗn đản, đây là cố ý sao? Hắn ngữ khí bất thiện hỏi Phương Hiểu: “Ta có thể đánh chết hắn không?”

Không đợi Phương Hiểu nói chuyện, Phương Ngọc phía ngoài tựa hồ không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp xông vào. “Thật to gan, không đem Ngũ thiếu gia ta để vào mắt sao?”

Tiếp đó, một nam nhân thân hình có thể so sánh với Phương Thái Hà xông vào, sắc mặt cuồng ngạo, như một tên hoàn khố đệ tử. Xông vào sau, Phương Ngọc lần đầu tiên liền bị thân ảnh Hạ Ngữ trong sân hấp dẫn.

“Tiên, tiên nữ sao?”

Phương Ngọc sợ ngây người, nước bọt sắp chảy ra. Hắn chưa từng gặp qua dung nhan tuyệt sắc như thế? Đứng tại trong sân, Hạ Ngữ tắm rửa dưới ánh trăng, như một tiên tử bước ra từ Cung Trăng, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

“Tiên nữ, nàng là tới tìm ta sao?”

Một vị người trẻ tuổi đi theo Phương Thái Hà vào cùng lúc thấy thế, quá sợ hãi, vội vàng quát bảo ngưng lại: “Biểu huynh, chớ có vô lễ! Đây là Hạ Ngữ cô nương của Song Nguyệt Cốc!”

Song Nguyệt Cốc, Hạ Ngữ — hai danh từ này khiến Phương Ngọc trong nháy mắt tỉnh táo lại. Cái này thế nhưng là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, không phải hắn có thể khinh nhờn đùa giỡn.

“Hạ, Hạ Ngữ cô nương, tại sao lại ở chỗ này?” Phương Ngọc kỳ quái. Đường Sách, Đường gia Tam công tử, thiên tài thiếu niên, người đi cùng Phương Ngọc cũng đồng dạng kỳ quái.

Hai người ánh mắt không tự chủ được rơi vào Lữ Thiếu Khanh đang ngồi trên nóc nhà…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1623: Hắn làm việc, vẫn là rất đáng tin cậy

Chương 1622: Chen vào nói rất không có lễ phép

Chương 1621: Ngươi Cẩu Vương, ta làm thịt