» Chương 357: Quy Nguyên các Hóa Thần

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Cơ Bành Việt hừ một tiếng, chiến ý tăng vọt, khí tức kinh người: “Bọn chúng muốn cùng chúng ta đánh, vậy thì đánh!”
“Triệt để diệt Quy Nguyên Các? Hừ, thật sự cho rằng chúng ta Lăng Tiêu Phái dễ ức hiếp?”
Đối với loại người như Cơ Bành Việt mà nói, suy nghĩ nhiều chi bằng trực tiếp làm một trận còn thống khoái hơn.
Nhưng Lục Tế lại lắc đầu, ngữ khí chắc chắn: “Sẽ không, Quy Nguyên Các sẽ không vào lúc này cùng chúng ta khai chiến.”
Ánh mắt Lục Tế lấp lóe, tỏa ra ánh sáng trí tuệ.
“Ta hiểu rõ Quy Nguyên Các. Đừng nhìn bọn chúng làm việc bá đạo, nhưng đó chỉ là nhằm vào những người và thế lực yếu kém hơn bọn chúng. Gặp phải kẻ mạnh, bọn chúng sẽ vô cùng cẩn trọng, không có phần thắng, bọn chúng sẽ không ra tay.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, trong lòng thất vọng.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng.
Hắn gặp phải người của Quy Nguyên Các đều là như vậy.
Xem ra không thể thừa cơ diệt Quy Nguyên Các.
Lữ Thiếu Khanh lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt.
Ngu Sưởng chú ý tới biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh, khẽ hỏi: “Tiểu tử, ngươi có phải cố ý không?”
Đám người cũng nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất khó mà không nghi ngờ.
Lữ Thiếu Khanh là ai, bọn họ đều rất rõ.
Không nói những cái khác, điểm gian xảo này thì không cần hoài nghi.
Nếu là hắn muốn chạy trốn, đừng nói Thương Chính Sơ đến, ngay cả Chưởng môn Quy Nguyên Các là Nghiêm Thuần đến cũng không cản nổi hắn.
Lục Tế cũng có ý này, hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt trực thấu lòng người: “Tại Thiên Phỉ Thành lúc ấy, ngươi vốn nên có thể không cần xuất thủ, sống yên ổn qua ngày. Lần này còn đem Thiếu Thành chủ Thiên Phỉ Thành mang về làm con tin, đây là cố ý kéo Thiên Phỉ Thành cùng Lăng Tiêu Phái vào cùng một chỗ.”
Thiều Thừa trở nên căng thẳng. Những chuyện này mà bị phơi bày ra sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho môn phái.
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, đối mặt ánh mắt của đám người không hề có nửa phần căng thẳng. Hắn đứng vững vàng tại chỗ, khí tức trầm ổn: “Vị trí của Thiên Phỉ Thành là đất tranh giành của binh gia. Chúng ta Lăng Tiêu Phái không muốn, cũng không thể để Quy Nguyên Các có được.”
Cơ Bành Việt vỗ tay khen ngợi: “Nói hay lắm! Phải thế chứ! Chúng ta không muốn, nhưng ngươi Quy Nguyên Các cũng không thể tới chiếm đoạt!”
“Lại nói, Chưởng môn, chư vị Sư bá,” nơi đây đều là người một nhà, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát nói rõ ràng hơn một chút, “Phía bắc Thiên Phỉ Thành, đông đảo thành trì, nhân khẩu, mặc dù không thuộc về chúng ta Lăng Tiêu Phái. Nhưng nếu Quy Nguyên Các nhúng tay vào, Lăng Tiêu Phái ngày sau còn có đường sống sao?”
“Cúc hoa bị người thọc, sớm muộn cũng sẽ nhiễm bệnh mà chết thôi.”
“Hỗn trướng! Ăn nói bậy bạ gì đấy!” Thiều Thừa không thể không cho đồ đệ mình một cái đánh. Nói chuyện thì nói cho tử tế, mới nói vài câu đã không còn ra thể thống gì.
“Nói không tệ!”
Bỗng nhiên một giọng nói tang thương vang lên, thân ảnh Kha Hồng xuất hiện.
“Tổ sư?!”
Đám người vừa mừng vừa sợ, cung kính hành lễ.
Ngu Sưởng ngạc nhiên hỏi: “Tổ sư, người đã đi ra từ nơi đó rồi sao?”
Kha Hồng đi ra từ nơi đó, có phải mang ý nghĩa nơi đó đã hoàn toàn an toàn?
Về sau Lăng Tiêu Phái không cần lại vì nơi đó mà tiếp tục phải hy sinh nữa?
Kha Hồng gật đầu, lộ vẻ cảm khái: “Đúng vậy, về sau chúng ta không cần lại phái người đi. Cuối cùng cũng đã vượt qua được rồi.”
Đám người cũng đi theo cảm khái.
Trăm ngàn năm nay, môn phái đã phải bỏ ra rất rất nhiều cho nơi đó.
Lượng lớn vật tư không nói, tổn thất tinh anh của môn phái mới là điều khiến người ta đau lòng nhất.
Tiền nhân tiền bối kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, đã phải trả một cái giá quá lớn.
May mắn thay, tất cả đều đã qua đi.
Môn phái kiên trì lâu như vậy, cuối cùng đã thủ được vân khai kiến nguyệt minh, hết khổ.
Đám người thân là Nguyên Anh Tu Sĩ, tâm chí cứng như bàn thạch, chuyện ngoại giới rất khó khiến tâm tình của bọn họ có biến hóa.
Nhưng lần tin tức này, vẫn khiến tâm cảnh của họ có chỗ ba động, cảm khái vô vàn.
Khi mọi người cảm khái xong, chuẩn bị kích động vui mừng thì giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, cắt ngang lời cảm khái của đám người.
“Chuyện vui như vậy, có phải nên bày mấy bàn, ăn bữa ngon chúc mừng một phen không?”
Ánh mắt đám người đổ dồn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Vào lúc này, ngươi để mọi người vui mừng thêm một lát có chết được không?
Thiều Thừa giơ tay lên chính là một cái tát: “Ngươi chỉ biết ăn thôi sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng né tránh. Kha Hồng cười ha ha một tiếng. Khi hắn đến đã nghe được những lời Lữ Thiếu Khanh nói.
Sau khi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, hắn càng thêm hài lòng với Lữ Thiếu Khanh.
“Tiểu tử Thiếu Khanh, không tệ!”
Sau đó trừng Ngu Sưởng một cái: “Ta thấy ngươi nên nhường lại vị trí Chưởng môn đi.”
Ngu Sưởng cười khổ không thôi.
Kha Hồng đã ra, có hắn trấn giữ Lăng Tiêu Phái càng thêm không cần lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh kêu lên: “Tổ sư, Chưởng môn lên đường đi, chúng ta bây giờ liền đi diệt Quy Nguyên Các!”
“Nghĩ gì đấy?” Kha Hồng tuy cảm thấy cách làm của Lữ Thiếu Khanh trước đó không sai, nhưng không đồng ý lời này: “Ngươi cho rằng Quy Nguyên Các cũng chỉ có mấy cái Nguyên Anh đó thôi sao?”
Lữ Thiếu Khanh sững sờ, chớp mắt mấy cái: “Không thể nào, Quy Nguyên Các cũng có Hóa Thần ư?”
“Không sai.” Kha Hồng gật đầu, ngữ khí thêm mấy phần ngưng trọng. Mỗi một vị Hóa Thần đều không dễ dàng khinh thường. “Nếu ta không nhớ lầm, Hóa Thần của Quy Nguyên Các hình như gọi là Hề Ung thì phải?”
Ngu Sưởng khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi: “Hề Ung?”
Đám người nhìn Ngu Sưởng. Bọn họ đối với cái tên này khá xa lạ, có lẽ chỉ có Chưởng môn Ngu Sưởng mới có thể biết nhiều bí văn hơn.
Ngu Sưởng sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói ra những thông tin mình biết.
“Hề Ung thành danh hơn tám trăm năm trước, tung hoành Tề Châu vô địch. Hắn còn có một đồ đệ cũng là một thiên tài. Về sau nghe nói không biết đã chọc phải ai mà sư đồ hai người bị người phục kích cùng nhau vẫn lạc.”
Kha Hồng lắc đầu: “Hề Ung không có vẫn lạc. Đây là Ngũ tiểu tử nói cho ta biết.”
“Sư công?” Ngu Sưởng lại kinh ngạc.
Ngũ tiểu tử trong miệng Kha Hồng là sư phụ của sư phụ Ngu Sưởng, bất quá đã vẫn lạc trong Động Thiên Hung Địa nên hắn chưa từng gặp mặt.
“Không sai. Bị người phục kích vẫn lạc, nhưng đó chỉ là lý do thoái thác của Quy Nguyên Các đối với bên ngoài. Nguyên nhân thực sự là danh tiếng của Hề Ung quá thịnh, gây nên sự chú ý của Trung Châu, muốn hắn đến Trung Châu hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?” Lữ Thiếu Khanh lanh lẹ bắt lấy từ này.
“Chống cự Ma Tộc.”
Kha Hồng chậm rãi thốt ra bốn chữ.
Ta sát, Ma Tộc?
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ giật mình.
“Không phải nói Ma Tộc đã bị đuổi đi, đóng chặt hoàn toàn con đường bọn chúng tới thế giới này rồi sao?” Kế Ngôn không nhịn được mở miệng, ánh mắt trở nên sắc bén, chiến ý như mặt trời mới mọc, dần dần nóng bỏng lên.
Từ “Ma Tộc” đối với người của thế giới này mà nói không hề xa lạ.
Ma Tộc cũng không phải là từ ngữ cấm kỵ gì.
Nhưng cái gọi là Tiên Ma Đại Chiến đã sớm trôi qua mấy ngàn năm.
Ma Tộc không còn là uy hiếp của nhân loại, và nhân loại cũng dần dần lãng quên.
Vấn đề này không cần Kha Hồng trả lời, Ngu Sưởng cũng có thể trả lời.
“Đóng chặt hoàn toàn, bất quá chỉ là trấn an thiên hạ chúng sinh, ổn định lòng người mà thôi.”
“Ma Tộc cùng Nhân Tộc có cùng nguồn gốc, thủ đoạn thông thiên hạng người nhiều vô số kể, sao có thể nói phong kín là phong kín, triệt để đoạn tuyệt được? Trong thế giới không muốn người biết, chiến tranh giữa chúng ta và Ma Tộc chưa hề đoạn tuyệt…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3419: Cố nhân pho tượng

Chương 3418: Phân loạn Lăng Vân đại lục

Chương 3417: Ghét bỏ thiên kiếp quá yếu