» Chương 364: Tương lai Tề Châu thứ ba người

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Thời gian cứ thế trôi đi, một tháng thoáng cái đã qua.

Tiêu Y đang xếp bằng ở cửa nhà gỗ Kế Ngôn, bỗng nhiên mở bừng mắt, cả người nàng bật dậy. Trên người nàng bộc phát ra một cỗ kiếm ý chí nhu nặng nề, tràn ngập quanh thân nàng. Cỗ kiếm ý ẩn tàng quanh nhà gỗ cũng nhao nhao hưởng ứng, hiển lộ ra ngoài.

Đây là kiếm ý của Kế Ngôn, phong mang tất lộ, bễ nghễ thiên hạ, khí tức vô địch tràn ngập. Cho dù là một cường giả cảnh giới Nguyên Anh tới nơi này, đối mặt với cỗ kiếm ý này của Kế Ngôn cũng phải chịu chút thiệt thòi.

Đối mặt kiếm ý Kế Ngôn, Tiêu Y không có nửa điểm khẩn trương hay bối rối. Kiếm ý của Kế Ngôn không hề công kích nàng, chỉ là xuất hiện. Hai cỗ kiếm ý tựa hồ phân định rõ ràng, lại tựa hồ dây dưa dung hợp. Kiếm ý của Tiêu Y trước mặt kiếm ý Kế Ngôn, như tiểu muội gặp ca ca, nũng nịu làm nũng.

Sau khi đáp xuống đất, Tiêu Y thu hồi kiếm ý của mình, cỗ kiếm ý xung quanh cũng theo đó thối lui, ẩn đi. Hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.

Tiêu Y mang vẻ mặt kích động, dường như đã đợi chờ mấy đời để nhìn ngắm vạn vật xung quanh.
Còn sống.
Một tháng thống khổ cuối cùng nàng cũng đã chịu đựng được. Cỗ kiếm ý Kế Ngôn lưu lại trong cơ thể nàng, sau một thời gian cố gắng, cuối cùng đã hóa giải được. Mà trong quá trình hóa giải đó, Tiêu Y lại tiến thêm một bước lĩnh ngộ kiếm ý. Mặc dù chưa lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh giới đệ nhị trọng, nhưng nàng đã biết rõ làm thế nào để tu luyện tiếp theo.

Đôi mắt to của Tiêu Y lóe lên sự tự tin ngời ngợi, nàng có lòng tin sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh giới đệ nhị trọng. Tất nhiên, điều này cần có thời gian; khi thời gian và cơ duyên hội tụ, nàng liền có thể lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh giới đệ nhị trọng.

“Hắc hắc, người thứ ba của Tề Châu, trừ ta ra không còn ai khác.”
Tiêu Y tự tin ngút trời, cái đuôi nàng muốn vểnh đến tận trời. Đi theo hai vị sư huynh, tiến bộ thần tốc, ngày sau tiền đồ vô cùng vô tận. Hắc hắc, Đại sư huynh thứ nhất, Nhị sư huynh thứ hai, ta chính là thứ ba.

“Tốt, ngưu bức thật, người thứ ba của Tề Châu.” Một thanh âm thăm thẳm vang lên.

Tiêu Y quay đầu nhìn lại, Nhị sư huynh không biết từ lúc nào đã nằm trên nóc nhà gỗ. Hắn nghiêng người, nâng đầu, đang theo dõi nàng. Hỏng bét, nhất thời phách lối, bị Nhị sư huynh bắt được rồi.

“Nhị sư huynh, ta. . . .”
Tiêu Y vừa định giải thích, cửa nhà gỗ tự động mở ra. Kế Ngôn xuất hiện ở cửa ra vào.
Sắc mặt Tiêu Y lập tức càng trắng hơn, giống như tuyết mùa đông đổ ào xuống mặt nàng, trắng đến dọa người. Lần này càng thảm hơn, ngay cả Đại sư huynh cũng nghe thấy rồi.

“Đại sư huynh, Nhị sư huynh. . . .”
Tiêu Y bây giờ chỉ có thể cúi đầu, chờ đợi sự phán xét.

Kế Ngôn ngẩng đầu, nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi dẫn dắt nàng những thời gian này mà không đánh nàng một trận tử tế sao?”

“Cái gì mà ‘không đánh tử tế’?” Lữ Thiếu Khanh xếp bằng ngồi dậy, ngoáy mũi: “Tay ta sắp gõ nát rồi đây.” Hắn lại lầm bầm: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đến chết không đổi, chấp mê bất ngộ, chó không đổi được đớp cứt, hết cách rồi.”

Tiêu Y bất phục, mười phần không cam lòng, lập tức ngẩng đầu lên. Cái gì mà chó sửa đớp cứt, Nhị sư huynh ngươi đây là cái loại hình dung cẩu thí gì vậy? Nàng vừa ngẩng đầu lên, Lữ Thiếu Khanh đã chỉ vào Tiêu Y kêu to: “Nhìn xem, còn bất phục đây này.”

Ánh mắt nghiêm khắc của Kế Ngôn giết tới, nỗi không cam lòng đầy ắp trong lòng Tiêu Y lập tức tan thành mây khói, nàng lần nữa cúi đầu nhìn cái hố nhỏ dưới đất.
“Ngô, thế mà còn có một con kiến không biết sống chết, nhìn ta giẫm chết ngươi.”

Kế Ngôn nhìn Tiêu Y, tính cách của sư muội vẫn cần rèn luyện thêm một phen. Hắn trầm ngâm một lát, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Làm thế nào?”

“Đánh nàng?” Lữ Thiếu Khanh trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, hai mắt phát ra ánh sáng khiến Tiêu Y sợ mất mật.
Làm gì? Tiêu Y cảm thấy da đầu tê dại.

Kế Ngôn gật đầu, lộ ra vẻ ý động: “Đây cũng là một biện pháp.” Trẻ con không nghe lời, đánh một chút là tốt.
“Không thể nào!” Tiêu Y kêu rên trong lòng, “Đại sư huynh thế mà lại đồng ý loại biện pháp này? Hai người các ngươi liên thủ đánh ta, có ý tốt sao?”

“Vâng, đánh hỗn hợp song kiếm hợp bích sao?” Tiêu Y bản năng buột miệng hỏi một câu.
Câu nói này vừa ra, nhiệt độ xung quanh tựa hồ bởi vậy giảm xuống mấy bậc.
Tiêu Y quá sợ hãi, không quản được miệng của mình.

Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, Lữ Thiếu Khanh thì âm hiểm cười hắc hắc. Ánh mắt hai người cùng nhìn chằm chằm Tiêu Y, khiến Tiêu Y cảm thấy mình đang đối mặt với hai con dã thú Hồng Hoang, tùy tiện một con cũng có thể nuốt chửng nàng.

“Nhị sư huynh ngươi nói không sai, quả thực phải giáo huấn ngươi một trận thật tốt.”
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Nghiêm khắc như vậy làm gì? Trẻ con nói thật rất bình thường.”

A? Tiêu Y kỳ quái, Nhị sư huynh thế mà giúp nàng nói chuyện? Ta còn tưởng rằng Nhị sư huynh ngươi sẽ lại đưa ra biện pháp cực kỳ tàn khốc để thu thập ta chứ. Ngươi giúp ta nói chuyện, có ý gì vậy?
Tiêu Y cảnh giác nhìn Lữ Thiếu Khanh, đồng thời tràn đầy lo lắng, phảng phất sau một khắc Lữ Thiếu Khanh trong miệng sẽ nói ra điều gì đó bi thảm hơn.

Lữ Thiếu Khanh mỉm cười với Tiêu Y, như là đại ca ca nhà bên vậy khiến người ta tràn ngập hảo cảm: “Đúng không, ngươi cũng cảm thấy Đại sư huynh là một tên…?.”

Ta sát.
Minh bạch.
Tiêu Y lập tức, kiên quyết, quả quyết lắc đầu: “Không, không có ý này.”
“Đầu óc ta có ngu nữa cũng không dám nói a.”

Lữ Thiếu Khanh không để ý Tiêu Y, ngược lại nói với Kế Ngôn: “Ngươi xem, sư muội cũng cảm thấy ngươi như đàn bà.” Hắn nói thêm: “Ngươi cứ nhận đi, ngươi là đồ nữ nhân, kiếm của ngươi cũng là kiếm mẹ.”

Kế Ngôn đối với thú vui ác ý của sư đệ mình cảm thấy im lặng: “Ngây thơ.” Hắn vẫy tay: “Đi một bên.”
Sau khi nói xong, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Y, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc. Trong cảm giác của Tiêu Y, ánh mắt này còn sắc bén hơn cả một thanh trường kiếm tứ phẩm.

“Ngươi nói đi, trừng phạt thế nào?”
Kế Ngôn ngữ khí bình thản, không có bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào.
Tiêu Y cúi đầu, trong lòng yên lặng nói: “Ta đâu có nói sai lời nào đâu. Các ngươi muốn liên thủ đánh ta, không phải là đánh hỗn hợp song kiếm hợp bích sao? Về phần câu nói trước đó, ta cũng thấy không sai mà. Hai người các ngươi đứng nhất nhì, ta cố gắng một chút, đi theo các ngươi, lăn lộn lấy cái thứ ba chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Không nói lời nào?”
Kế Ngôn nhíu mày, Tiêu Y áp lực càng lớn.

Lữ Thiếu Khanh trên nóc nhà chỉ vào Tiêu Y kêu lên: “Ngươi nhìn bộ dạng nàng kìa, trong lòng khẳng định cảm thấy mình không sai mà.”

Quả nhiên là học được thuật đọc tâm. Tiêu Y muốn khóc.
“Đại sư huynh cũng không cho ngươi nói chuyện, ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh làm mỹ nam tử không tốt sao? Nhị sư huynh, van ngươi, ngươi ở bên cạnh không nói lời nào, vẫn rất suất khí đấy.”

Kế Ngôn không nói hai lời, một cỗ kiếm ý lần nữa không có vào trong thân thể Tiêu Y. Cỗ kiếm ý này so với trước đó càng thêm hào hùng cường đại.
Kế Ngôn nhàn nhạt tuyên bố hình phạt dành cho Tiêu Y: “Nửa năm thời gian, ngươi cứ ở lại chỗ này mà tu luyện cho tốt đi.”
“Chưa tới nửa năm, không cho phép bước ra nơi này nửa bước.”
“Không đạt tới Trúc Cơ năm tầng, cũng không cho phép rời đi.”

Tiêu Y lập tức cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, trời đất quay cuồng.
“Đại sư huynh, ta. . . .”
“Không có thương lượng.”

Kế Ngôn tràn ngập ý chí không thể nghi ngờ, Tiêu Y há to miệng, cuối cùng cúi đầu xuống, chấp nhận trừng phạt.

“Về phần ngươi. . .”
Kế Ngôn ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, vẫy tay, Vô Khâu kiếm phá không mà đến, sau đó hướng về phía Lữ Thiếu Khanh lại là một kiếm.
Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Có bệnh đúng không, nhìn ta làm sao trị ngươi!”
Mặc Quân kiếm đồng dạng bay tới rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh, song phương xông lên trời.

Tiêu Y ngạc nhiên: “Lại đánh?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1110: Thế giới không bình thường

Chương 1109: Có thể hay không điểm nhẹ?

Chương 1108: Tế Thần chết rồi?