» Chương 369: Ta là người chính nghĩa đây

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Một mảnh tĩnh mịch đến đáng sợ.
Mấy chục tên tu sĩ, trong nháy mắt đã chết hết. Mà tất cả chỉ cần một kiếm.

Nhan Hồng Vũ mắt trợn tròn, mặt đầy ngây dại. Cảnh tượng này khiến nàng khó có thể tin.

Kiếm đó như Kiếm Tiên tái thế, phô bày phong thái vô thượng. Nàng rất khó liên hệ phong thái của kiếm đó với Lữ Thiếu Khanh.

Trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh cho nàng cảm giác là kẻ tham sống sợ chết, hám lợi vô nghĩa. Người như vậy, cho dù tu luyện cố gắng đến mấy cũng không thể có thành tựu lớn lao gì.

Huống hồ, trên đường đi, Nhan Hồng Vũ chưa từng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện, dù chỉ một lát cũng không. Hắn chỉ nằm hoặc ngủ, phàm nhân cũng không lười như hắn, hơn cả phàm nhân.

Nhưng mà, chính là người như vậy, khí tức phổ thông, mang lại cho nàng cảm giác vô cùng tệ hại, lại chém ra một kiếm kinh khủng đến vậy.

Chỉ cần một kiếm, mấy chục người trong nháy mắt biến mất. Trong đó còn bao gồm mấy tên Kết Đan tu sĩ.

Hắn, hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào? Hắn là ai?

Nhan Hồng Vũ hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh. Nhìn gương mặt trẻ tuổi của Lữ Thiếu Khanh, trong đầu Nhan Hồng Vũ chỉ có một ý nghĩ: Đây là lão yêu quái nào đang giả non?

Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm, lãnh khốc vô cùng, như một vị sát thủ vô tình. Ánh mắt hắn rơi vào những tu sĩ khác đang đi ngang qua. Có đến hơn trăm người, bọn họ cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây dại.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, hai chân run lên, nơm nớp lo sợ, vô cùng hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh, như thể nhìn thấy một vị sát thần, một sát thần kinh khủng.

Những tu sĩ này đại đa số đều là Trúc Cơ, Kết Đan, bọn họ bao giờ gặp qua một kiếm kinh khủng như vậy? Mà các tu sĩ Kết Đan thì bị dọa đến thảm hại hơn. Gan cũng nứt ra. Thực lực của họ càng mạnh, càng có thể cảm nhận được sự kinh khủng của kiếm này.

Nhìn các tu sĩ đang hoảng sợ, biểu cảm Lữ Thiếu Khanh không hề biến hóa, vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn lần nữa giơ Mặc Quân kiếm lên.

“Hừ!”

Thời khắc mấu chốt, Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, như một luồng hàn khí thổi qua giữa trời đông giá rét, hơn trăm tên tu sĩ cùng lúc hôn mê.

Lữ Thiếu Khanh thu hồi khí tức, biểu cảm khôi phục vẻ uể oải, tiện tay ném Mặc Quân kiếm đi. Mặc Quân kiếm vút một tiếng bay lên đỉnh thuyền.

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn mắng to: “Thêm chuyện! Đến lúc có phiền phức tìm tới cửa, ngươi phải giải quyết!”

Kế Ngôn ha ha một tiếng: “Giả vờ sợ hãi không mất mặt à?”

“Ngươi biết cái gì!” Lữ Thiếu Khanh hùng hồn, trơ trẽn nói: “Ta cuối cùng không lay chuyển được chính nghĩa trong lòng ta, ai bảo ta là người chính nghĩa chứ? Ai, không còn cách nào khác.”

Nhan Hồng Vũ kịp phản ứng, nhìn Lữ Thiếu Khanh đã khôi phục bộ dạng vô lại, trong lòng hoảng sợ. Hắn thế mà còn muốn diệt khẩu những tu sĩ khác. Đây là sự tàn nhẫn đến mức nào?

Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, bao gồm cả giới chỉ trữ vật của những tu sĩ đang hôn mê cũng bay tới, rơi vào tay hắn. Lữ Thiếu Khanh mày mặt hớn hở, như một thần giữ của vừa được mối lợi lớn.

Nhìn dáng vẻ như vậy của Lữ Thiếu Khanh, Nhan Hồng Vũ cảm thấy chấn động liên hồi: Thế giới này là thế giới thật sao? Giết người còn cướp của? Không phải là thổ phỉ chuyển thế đó chứ?

Chuyện xảy ra trước mắt khiến nàng rất khó tiêu hóa. Lãnh khốc vô tình, sát phạt quả đoán, tham lam vô nghĩa, nhát gan sợ phiền phức, hai loại tính cách thế mà xuất hiện trên cùng một người. Điều đó khiến nàng cảm thấy rất đột ngột, khó mà chấp nhận.

Cho đến khi đệ đệ nàng, Nhan Hồng Tân, lên thuyền, nàng mới hồi phục tinh thần lại. Nàng lao ra, thần sắc kích động, kinh hỉ kêu: “Đệ đệ!”

“Tỷ tỷ?”

Hai tỷ đệ ôm đầu khóc rống. Hai tỷ đệ còn chưa khóc xong, bên cạnh đã vang lên một tiếng nói:

“Được rồi, đi đi, đã lớn thế rồi còn ở đây khóc, không thấy xấu hổ à?”

Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân hai người sắc mặt đỏ bừng, dừng thút thít.

Nhan Hồng Vũ thần sắc phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, có trách lầm hắn không? Không có Lữ Thiếu Khanh, không chừng đệ đệ nàng đã chết ở chỗ này.

“Cảm tạ công tử ân cứu mạng.” Nhan Hồng Vũ hướng Lữ Thiếu Khanh hành lễ, trong lòng nhiều thêm vài phần áy náy. Hiểu lầm hắn, trách lầm hắn. Đây cũng có thể chính là phương thức tu luyện của hắn. Hắn thật sự là một vị tu sĩ chính nghĩa.

Nhan Hồng Tân thần tình kích động, kiếm vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh đã triệt để chinh phục hắn. “Công tử, thu ta làm đồ đệ đi.”

Nhan Hồng Tân bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đầu cúi trên boong tàu, phanh phanh rung động: “Mong rằng công tử thu ta làm đồ đệ, ta muốn báo thù.”

“Ngươi muốn tự sát ta cũng mặc kệ ngươi.” Lữ Thiếu Khanh tránh đi, đứng ở một bên, không chút khách khí khinh bỉ: “Loại gia hỏa không có đầu óc như ngươi, còn sống cũng chỉ làm liên lụy người khác.”

Nhan Hồng Vũ há to miệng, muốn nói vài câu cho đệ đệ. Nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Dựa theo lời Lữ Thiếu Khanh, nàng cũng là người không có đầu óc. Cái gọi là Tam bá nàng nhìn rõ ràng, là người của hai phái tu sĩ giả dạng, mục đích không cần nói cũng biết. Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh ngăn nàng, nàng cũng đã lao ra, rơi vào bẫy rập của hai phái.

“Công tử, mong rằng…”

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Lữ Thiếu Khanh lấy ra một vật: “Vật này, ngươi từ đâu mà có?”

Vật đó như bàn tay lớn, còn có một chút vết đồng xanh tương tự sắt trên đó. Thoạt nhìn là một vật rất đỗi bình thường, vứt trên mặt đất, cũng không ai sẽ nhặt.

Nhan Hồng Tân xem xét, rõ ràng là vật hắn vừa rồi lấy ra ngăn cản một kích trí mạng của tu sĩ Kết Đan. Biểu cảm Lữ Thiếu Khanh thêm vài phần nghiêm túc, giới chỉ trữ vật của hắn đang hơi phát nhiệt. Vật này cũng cùng nguồn gốc với những vật trong Phòng Thời Gian. Là vật hắn Lữ Thiếu Khanh nhất định phải có được.

“Cái này, cái này, ta là cùng Tất Tụ tìm được trong một bí cảnh.”

“Lúc đó thấy nó cứng vô cùng, nên ta đã giữ lại. Công tử nếu thích, tặng ngươi.”

Nhan Hồng Tân đại khái kể lại cách mình có được nó. Lữ Thiếu Khanh thu lại: “Đây là ta ra tay giành được, cần ngươi tặng sao?”

Nhan Hồng Tân ngạc nhiên, Nhan Hồng Vũ cũng ngạc nhiên. Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt cổ quái: “Công tử, ngươi vừa rồi ra tay, thế nhưng là vì vật này?”

Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Bằng không thì sao? Ta ăn no rửng mỡ à?”

Nhan Hồng Vũ trong lòng một vạn cái “ngọa tào”, hóa ra mình không nhìn lầm người. Cũng không trách sai hắn. Hắn là thật sự định nhìn đệ đệ mình bị người giết chết mà thờ ơ.

Cái tên hỗn đản này. Ngươi còn có mặt mũi nói tinh thần chính nghĩa? Nhan Hồng Vũ trong lòng nghiến răng. Đệ đệ của mình trong mắt hắn còn không bằng món đồ quái dị kia có giá trị.

“Tốt, các ngươi tỷ đệ đoàn tụ, thật đáng mừng, xuống thuyền đi tìm chỗ ăn mừng đi.”

Lữ Thiếu Khanh không có ý định để ý tới hai tỷ đệ này, hướng về phía hai người hạ lệnh trục khách. Cứu được Nhan Hồng Tân một mạng, lấy vật kia của Nhan Hồng Tân, thanh toán xong. Quả nhiên là tên hỗn đản.

Nhìn Lữ Thiếu Khanh đuổi người, Nhan Hồng Vũ trong lòng không vui, phiền muộn cùng các loại cảm xúc đan xen, khiến nàng khó chịu vô cùng. Liên hệ với người này quá khó khăn.

Nhan Hồng Tân hướng về phía Lữ Thiếu Khanh nói: “Công tử, mong rằng giúp đỡ chúng ta.”

“Không hứng thú, đi đi, mau xuống thuyền, đừng ép ta ra tay đấy, ta cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu.”

Điểm này ta tin tưởng. Nhan Hồng Vũ trong lòng thầm nghĩ. Nàng cảm thấy một trận bất lực, tên hỗn đản này căn bản không coi nàng là mỹ nữ để đối đãi.

Đúng lúc này, Kế Ngôn bỗng nhiên đứng lên, nhìn phía xa, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể xuyên thấu thời không.

“Có người đến…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2623: Có thể hay không nói?

Chương 2622: Lần thứ hai nện bạo

Chương 2621: Chính diện đối chiến, ta có thể chỉ tay trấn áp hắn