» Chương 373: Cần kế hoạch sao?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Nhan Hồng Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Gặp phải loại người như Lữ Thiếu Khanh, nàng rất muốn chửi thề nhưng lại không dám tùy tiện buông lời thô tục. Lữ Thiếu Khanh khiến nàng cảm thấy hắn vừa không biết xấu hổ, lại vừa trơ trẽn. Tính cách của hắn lại còn vì tư lợi, tham lam, tàn nhẫn, sát phạt quả đoán. Nếu không có chỗ tốt, hắn sẽ không màng sống chết của kẻ khác.

Nhan Hồng Vũ không hiểu, rốt cuộc hoàn cảnh nào, khí hậu nào mới có thể sinh dưỡng ra loại người như Lữ Thiếu Khanh. Hơn nữa, thực lực của hắn cường hãn, người khác không thể làm gì được hắn, điều này mới khiến người ta phiền muộn nhất.

Lữ Thiếu Khanh nói với Nhan Hồng Tân: “Thiếu giáo chủ Phong Lôi Giáo đang ở đâu? Dẫn ta tới.”

“Phong Lôi Giáo đánh lén Nhan gia chúng ta xong, hiện đang chiếm cứ Trần Thành của Nhan gia chúng ta. Nếu không có gì bất ngờ, Tất Tụ hẳn sẽ ở Trần Thành.”

“Được!” Lữ Thiếu Khanh gật đầu, sau khi hỏi rõ phương hướng, hắn vận linh lực vào phi thuyền. Phi thuyền liền điều chỉnh hướng đi, nhanh chóng bay về phía Trần Thành.

Hắn hùng hồn tuyên bố: “Ta sẽ đi đòi lại công bằng cho các ngươi…”

Nhan Hồng Vũ giật mình thon thót. “Đại ca, huynh cứ thế nghênh ngang tới Trần Thành ư? Giáo chủ Phong Lôi Giáo là Nguyên Anh trung kỳ, các ngươi không tính toán gì sao?”

Nàng vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, chúng ta hẳn là nên bàn bạc kỹ lưỡng, lên một kế hoạch hẳn hoi được không ạ?”

“Bàn bạc kỹ lưỡng?” Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ kinh ngạc trước lời nói của Nhan Hồng Vũ, hắn nhìn chằm chằm Nhan Hồng Vũ một lúc lâu. Thấy Nhan Hồng Vũ muốn đánh người, hắn liền quay sang hỏi Nhan Hồng Tân: “Tiểu tử, ngươi xác định nàng là tỷ tỷ ruột của ngươi? Còn bàn bạc kỹ lưỡng? Trong lòng nàng chẳng lẽ không hận không thể xông thẳng tới Phong Lôi Giáo, báo thù cho Nhan gia các ngươi sao?”

“Lời này của nàng là có ý gì? Không muốn báo thù sao? Không bằng các ngươi nghiệm cái DNA đi.”

Nhan Hồng Vũ không kìm được siết chặt nắm đấm, muốn đấm cho Lữ Thiếu Khanh hai phát. Ta là muốn báo thù, nhưng đầu óc ta không có vấn đề. Với chút thực lực này mà xông vào, đây không phải báo thù, mà là tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết.

Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Ngươi có cần kế hoạch không?”

Kế Ngôn hỏi lại: “Ngươi có cần không?”

“Cần cái cọng lông, Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.”

Kế Ngôn thản nhiên đáp: “Không sai, Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.”

Giọng điệu bình thản, đầy tự tin. Chính xác hơn thì là Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn mà thôi. Kế Ngôn có lòng tin có thể đánh thắng.

Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân, cả hai tỷ đệ đều hơi choáng váng.

Nguyên Anh trung kỳ mà thôi? Đại ca, cũng chỉ có các ngươi mới dám nói lời này.

Hai người muốn càm ràm, mà lại không nói nên lời, khiến cả hai khó chịu vô cùng. Vẻ mặt hai tỷ đệ như đang bị táo bón, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Giẫm phải dây thừng mà tưởng là rắn, có gì mà ngạc nhiên.”

“Thế nhưng là,” Nhan Hồng Vũ không thể càm ràm được Kế Ngôn, lần này nàng không nhịn được muốn mắng Lữ Thiếu Khanh một trận: “Công tử, Tất Kiển dù sao cũng là Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa còn có Đạm Đài Trung của Ngân Nguyệt Tông, Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng hai đấy.”

“Vạn nhất đánh không lại thì sao?”

Lời này vừa nói ra, Lữ Thiếu Khanh càng thêm khinh bỉ: “Đánh không lại thì chạy, sợ cái gì? Nha đầu này ngay cả đạo lý đơn giản ấy cũng không hiểu sao? Xem ra người Nhan gia có vẻ cũng không thông minh cho lắm, thảo nào bị diệt môn.”

Vẻ mặt Nhan Hồng Vũ càng thêm lo lắng: “Đến lúc đó, hai vị chắc chắn sẽ không bảo vệ được hai tỷ đệ chúng ta đâu?”

Một khi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh mà không địch lại, Tất Kiển, thân là Nguyên Anh trung kỳ, nhất định sẽ không thả hổ về rừng, sẽ dốc toàn lực truy sát bọn họ. Hai tỷ đệ nàng thực lực yếu ớt, chỉ cần một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể khiến nàng và Nhan Hồng Tân lâm vào đường cùng.

“A?”

Lữ Thiếu Khanh không kìm được nhìn Nhan Hồng Vũ thêm một cái: “Ngươi nha đầu này vẫn còn chút đầu óc, nhưng không nhiều lắm đâu.”

Nhan Hồng Vũ thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao hắn lại nói vậy.

“Đến lúc đó, muốn chạy trốn, ai còn sẽ lo cho các ngươi? Các ngươi tự cầu phúc đi.”

Nhan Hồng Vũ tức điên người. Tên khốn kiếp ghê tởm này, thẳng thừng nói ra những lời đó, quả nhiên không phải hạng tốt lành gì. Nhan Hồng Vũ thực sự không muốn nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh nữa. Tên hỗn đản này quá khinh người. Nói chuyện với hắn, dễ bị tăng huyết áp, cũng dễ bị tức chết.

Sau đó, suốt quãng đường không ai nói chuyện. Tốc độ của phi thuyền cực nhanh, Trần Thành rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Phi thuyền bay đến Trần Thành, nhìn thấy trong thành cắm cờ xí của Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo, Nhan Hồng Vũ cùng Nhan Hồng Tân nghiến răng ken két, hận ý ngập trời. Ngày xưa Nhan gia mới là Chúa Tể nơi đây, bây giờ lại bị người chiếm lấy. Hai tỷ đệ hận không thể xông vào, giết sạch toàn bộ người của Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo.

Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đứng ở đầu thuyền, nhìn Trần Thành. Trần Thành hiện tại thiếu đi mấy phần vui tươi, nhiều hơn mấy phần túc sát. Người đi trên đường phố không nhiều, rất nhiều người đều vội vàng đi qua, cúi đầu không dám tùy tiện nói chuyện. Đệ tử Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo tuần tra khắp nơi, trên đất lẫn trên trời, như những ác khuyển, đằng đằng sát khí. Trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi tanh gay mũi. Những bức tường đổ nát, những tường thành đỏ sậm, mặt đất cũng như đang nói lên bi kịch của Nhan gia.

Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân hai người quỳ gối boong tàu, hướng về Trần Thành, rơi lệ đầy mặt, thấp giọng nghẹn ngào.

Thần thức của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh quét qua bên trong Trần Thành, liền có thể biết rõ rất nhiều tin tức.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Thật ác độc, chẳng những muốn tru cửu tộc, ngay cả thập tộc cũng giết. Ngay cả phàm nhân cũng không buông tha, quá độc ác.”

Theo tiếng nghị luận của một số người trong thành, hai phái sau khi đánh bại Nhan gia, chiếm cứ Trần Thành đã tiến hành thanh tẩy Trần Thành. Toàn bộ tộc nhân Nhan gia, vô luận là chi nhánh hay dòng chính, tất cả đều bị giết chết. Không tiếp nhận đầu hàng. Trong vòng một đêm, mấy ngàn tộc nhân Nhan gia tử thương gần hết. Những người có quan hệ tốt với Nhan gia, lên tiếng vì Nhan gia, hoặc thông gia với Nhan gia cũng đều bị hai phái công kích. Rất nhiều người nhao nhao phủi sạch quan hệ với Nhan gia. Trong mấy ngày đó, đầu người lăn lóc, máu chảy thành sông tại Trần Thành. Mà lại trong số những người tử thương bao gồm rất nhiều phàm nhân.

“Ông!”

Vô Khâu kiếm bay tới, rơi vào tay Kế Ngôn, tựa hồ cảm nhận được sát ý của chủ nhân, Vô Khâu kiếm sáng lên nhàn nhạt quang mang, một cỗ phong mang khí tức tràn ngập. Kế Ngôn lăng không mà lên, hướng phía Trần Thành bay đi.

Lữ Thiếu Khanh sờ lên cằm, cười hắc hắc không ngừng: “Chết chắc.” Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo ra tay với phàm nhân, điểm này đã chọc giận Kế Ngôn. Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo hôm nay chú định phải hủy diệt.

Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân kích động, nhìn Kế Ngôn phi thân đi, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi, bọn hắn hi vọng Kế Ngôn có thể giúp bọn họ báo thù.

Bất quá, Kế Ngôn rời đi, Lữ Thiếu Khanh vẫn đứng đó không nhúc nhích, ngược lại sờ lên cằm, nhìn chằm chằm hai người họ.

“Công tử, còn có chuyện gì sao?”

Nhan Hồng Vũ trong lòng kinh nghi bất định, không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì. Ngươi không đi cùng hỗ trợ sao?

“Ta phải lưu tại nơi này nhìn xem các ngươi, để tránh các ngươi trộm thuyền của ta đi. Thuyền của ta đắt lắm đấy.”

Nhan Hồng Vũ tức chết…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3229: Cửu An thành có trận pháp có thể ngăn cản

Chương 3228: Cửu An thành đi con đường nào?

Chương 3227: Vẫn là phải mặt mũi