» Chương 416: Phát ra ánh sáng miệng
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Truyền, truyền tống trận?”
Quản Đại Ngưu kinh hãi.
Vẫn là định hướng truyền tống trận? Lớn như vậy, xem chừng chẳng có chuyện tốt lành gì xảy ra. Chẳng lẽ đúng như lời bọn hắn nói, có đại hung xuất thế thật sao?
Kế Ngôn nghe vậy, ánh mắt càng thêm nóng rực, chiến ý nồng đậm. Hắn hận không thể người phía sau lập tức xuất hiện để cùng hắn đánh một trận.
Lữ Thiếu Khanh lúc này chẳng buồn thuyết phục Kế Ngôn, “Đợi chút nữa gặp phải kẻ đánh không lại, nếu ngươi có chết ở đây, ta sẽ không quản ngươi đâu.”
Kế Ngôn chẳng hề để tâm đến điều đó, hắn không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ bỏ mặc hắn. Hắn nhìn đại trận đang phát sáng đằng xa, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ hưng phấn, “Yên tâm, đánh không lại ta sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Chỉ sợ ngươi chạy cũng chẳng thoát,” Lữ Thiếu Khanh tức tối nói, “Hiện tại đi còn kịp đấy.”
Quản Đại Ngưu cũng không muốn rời đi lúc này. Trực giác mách bảo hắn, đây chắc chắn là một tin tức động trời, cho dù Kế Ngôn đồng ý đi, hắn cũng không chịu. Hắn nói với Lữ Thiếu Khanh, “Ngô công tử, chưa chắc sẽ có nguy hiểm…”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn, “Ngậm miệng! Đồ béo chết tiệt, cái miệng quạ đen của ngươi mà còn nói nữa, có tin ta giết ngươi không?”
Cái thằng béo này tuyệt đối là miệng quạ đen, lần nào nói xong cũng có chuyện xảy ra.
Quản Đại Ngưu thấp giọng kháng nghị, “Ta đâu phải cái miệng quạ đen.”
Cũng chính vào lúc này, đại trận đằng xa triệt để hạ xuống mặt đất, mặt đất rung động ngừng lại.
Trên mặt đất vốn hỗn độn, nghiêng trời lệch đất, ánh sáng bùng lên, vô số linh khí bị hút vào. Lữ Thiếu Khanh thậm chí có thể cảm nhận được linh khí xung quanh xuất hiện trạng thái chân không.
Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi. Một truyền tống trận lớn như vậy cần tốn một lượng lớn vật liệu phẩm cấp cao. Giá trị hàng ngàn, hàng vạn linh thạch còn là nói giảm đi.
Nhìn ánh sáng đại trận càng lúc càng mạnh, Lữ Thiếu Khanh cắn răng một cái, Mặc Quân Kiếm lượn trên không trung bay đi. Hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, xẹt qua hư không, mang theo sát cơ mãnh liệt lao thẳng vào đại trận.
Làm trận pháp tông sư, Mặc Quân Kiếm dưới sự khống chế của Lữ Thiếu Khanh dễ dàng tiến vào đại trận, một luồng kiếm ý nóng bỏng cuồng bạo bùng phát. Tựa như một quả bom nổ tung, vô số kiếm ý hình thành một cơn bão kiếm ý, bùng nổ ra lực sát thương kinh khủng.
Lữ Thiếu Khanh dự định phá hủy đại trận này. Mặc kệ kẻ đứng sau là ai, chỉ cần hủy đại trận, có lợi hại đến mấy cũng chẳng có bất kỳ biện pháp nào.
Kế Ngôn bất đắc dĩ nhìn Lữ Thiếu Khanh, “Cần phải như vậy sao?” Kế Ngôn biết rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì: phá hủy đại trận trước khi địch nhân đáng sợ xuất hiện, khiến đối phương không thể truyền tống tới đây.
Lữ Thiếu Khanh khẽ lắc đầu, mang theo vài phần đắc ý, “Ta không thèm quan tâm. Đem hết thảy nguy hiểm bóp chết trong trứng nước, kẻ nào dám cản ta, ta liền xử kẻ đó.”
Đây là phong cách của Lữ Thiếu Khanh, cố gắng hết sức đem hết thảy nguy hiểm bóp chết trong trứng nước.
Kế Ngôn im lặng, hắn trầm mặc một lát, nói, “Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu.”
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy tự tin, “Trận pháp mà thôi, ta có thể phá.”
Thân là trận pháp tông sư, đại trận trước mắt mặc dù to lớn, phức tạp, nhưng chẳng làm khó được hắn. Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh cũng không cần phá hủy toàn bộ, hắn chỉ cần phá hủy một bộ phận khiến đại trận mất tác dụng là đủ. Cho dù sau đó có thể tu bổ, nhưng cũng đã không có quan hệ gì với hắn. Bởi vì lúc đó bọn hắn đã sớm rời đi nơi này.
Kế Ngôn lần nữa trầm mặc, hắn không thể phản bác Lữ Thiếu Khanh.
Quản Đại Ngưu nghe rõ, biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì. Hắn chần chờ nói, “Ngô công tử, ngươi muốn phá hủy đại trận này sao? Trận pháp lớn như vậy, tùy tiện phá hủy sẽ rước lấy phiền toái lớn hơn đấy.”
Quản Đại Ngưu cũng không hy vọng Lữ Thiếu Khanh phá hủy đại trận. Phá hủy đại trận, kẻ giật dây phía sau chẳng phải sẽ không thể xuất hiện sao? Thế thì hắn còn lấy được tin tức gì?
“Đồ béo chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta!” Lữ Thiếu Khanh lại hét lớn.
Nhưng mà, bên trong đại trận bỗng nhiên một luồng ánh sáng đỏ sậm lóe lên, là pho tượng trong trận nhãn, thân nó bùng phát ra một luồng ánh sáng đỏ sậm. Ánh sáng đỏ sậm lóe lên, chẳng những hấp thu hết kiếm ý đang phá hoại bên trong đại trận, mà những nơi bị phá hủy cũng lần lượt được sửa chữa, phục hồi. Hơn nữa, Mặc Quân Kiếm suýt chút nữa cũng bị ánh sáng đỏ quấn lấy không về được.
Mặc Quân Kiếm lượn trên không trung bay về, rơi vào Lữ Thiếu Khanh trong tay, khẽ run, để lộ ra một cảm xúc sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh thông qua Mặc Quân Kiếm biết rõ chuyện xảy ra trong đại trận, sắc mặt lại càng thêm âm trầm. Tựa như bị người cướp mất vạn linh thạch vậy.
“Ta mẹ nó…” Lữ Thiếu Khanh vung Mặc Quân Kiếm, hướng về phía Quản Đại Ngưu gào thét, “Ta muốn giết chết ngươi cái thằng béo quạ đen này!”
Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, cái thằng béo chết tiệt này tuyệt đối là một cái miệng quạ đen, cái miệng với đôi môi dày chắc chắn đã được khai quang.
Quản Đại Ngưu lúc này cũng đã có kinh nghiệm, chẳng nói hai lời bay đến bên cạnh Kế Ngôn. “Công tử, chuyện này không liên quan gì đến ta đâu.”
Lữ Thiếu Khanh mắng to, “Giữ ngươi lại cũng chỉ là một tai họa, mau chóng giết ngươi đi là được rồi. Vì hòa bình thế giới, ngươi ngoan ngoãn tới nhận lấy cái chết đi.”
Kế Ngôn cũng triệu Vô Khâu Kiếm ra, bay thẳng vào đại trận.
Sau một lát, Vô Khâu Kiếm bay trở về, Kế Ngôn lặng lẽ cảm thụ một hồi, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần. Hắn hỏi Lữ Thiếu Khanh, “Ngươi không cảm thấy sao?”
“Cảm thấy gì?” Lữ Thiếu Khanh hung tợn hỏi lại, “Ta còn định hỏi ngươi có cảm thấy gì không đây.”
“Cảm thấy.” Kế Ngôn vẻ mặt nghiêm túc gật đầu. Lữ Thiếu Khanh rất đồng tình, “Đúng không, ngươi cũng cảm thấy cái thằng béo chết tiệt này là một tai họa, giết nó càng sớm càng tốt, đúng không?”
Quản Đại Ngưu sợ suýt tè ra quần, “Các ngươi muốn làm gì? Ta, ta là cố chủ, là lão bản của các ngươi mà!”
Quản Đại Ngưu ưỡn ngực, cảm thấy cần phải lên tiếng, hắn cường tráng lấy lá gan nói, “Ta, ta đã trả linh thạch để thuê các ngươi mà!”
“Giết chết ngươi, đến lúc đó sẽ đốt thêm một ít nguyên bảo nến cho ngươi.”
“Rất mạnh khí tức.” Kế Ngôn vừa nói xong, Lữ Thiếu Khanh cứng đờ.
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi vô cùng nhìn Kế Ngôn, “Ta sát! Ngươi nói thật đó sao?”
Kế Ngôn gật đầu, “Đúng vậy. Ít nhất cũng phải là Hóa Thần cảnh, thậm chí mạnh hơn, nếu không sẽ không thể dễ dàng nuốt trọn kiếm ý của ta.”
“Trời đất quỷ thần ơi!” Lữ Thiếu Khanh hoảng hốt, thúc giục Kế Ngôn, “Đi thôi, đừng ở đây chờ nữa, đi nhanh lên! Muốn chết sao?”
Đối phương nếu như là Nguyên Anh cảnh, Lữ Thiếu Khanh cũng không cần quá lo lắng. Có mộc điêu trong tay, cho dù Nguyên Anh tầng chín đến, hắn cũng không sợ. Nhưng Hóa Thần cảnh đến, hắn phải sợ. Mộc điêu chưa chắc có thể đối phó được Hóa Thần cảnh, trong lòng hắn không có sự tự tin này, cũng không muốn thử.
Đối mặt tồn tại cấp bậc Hóa Thần, hiện tại bọn hắn có thể làm chính là chạy trốn ngay lập tức. Chạy càng xa càng tốt, kẻ chết ở đây có nhiều đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến bọn hắn. Hơn nữa bây giờ còn có khả năng là tồn tại mạnh hơn Hóa Thần cảnh, quá đáng sợ.
Bỗng nhiên, ánh sáng đại trận trở nên mãnh liệt, ánh sáng trắng mãnh liệt lóe lên rồi tắt, mấy bóng người từ từ xuất hiện bên trong đại trận…