» Chương 427: Cái này hỗn đản cũng có xin tha thứ một ngày?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Về phía Lữ Thiếu Khanh, đối mặt với công kích của Nguyễn Thuấn, hắn giả vờ không chống đỡ nổi, vừa đánh vừa lui.
Thân thể Nguyễn Thuấn cực kỳ cường đại. Hắn thân là một Nguyên Anh, cho dù không sử dụng pháp thuật, một quyền tung ra cũng đủ sức làm vỡ nát cả một ngọn đại sơn.
Trong mắt Úc Linh và Cừu Lang, Lữ Thiếu Khanh dường như bị Nguyễn Thuấn đuổi đánh, hai bên càng đánh càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của họ. Tuy nhiên, từ xa vọng lại, kiếm khí vẫn tung hoành, kiếm ý cuồn cuộn, cùng với tiếng mắng chửi của Lữ Thiếu Khanh, tất cả đều cho thấy cuộc chiến đang diễn ra kịch liệt.
Úc Linh biểu cảm ngưng trọng, đôi mắt màu tím chăm chú nhìn về phía diễn ra cuộc chiến. Nàng vẫn chú ý đến vị trí của cả Lữ Thiếu Khanh lẫn Kế Ngôn. Đáng tiếc, trận chiến của hai bên quá xa, với thực lực hiện tại của nàng rất khó cảm nhận được.
Đặc sứ Thánh Chủ, Cừu Lang, có tuổi tác và thực lực tương tự Úc Linh. Hắn cảm nhận được sự căng thẳng của Úc Linh, cười ha hả an ủi: “Úc Linh đội trưởng, không cần lo lắng. Có sư đồ Hám Hạo Không xuất thủ, hai người bọn họ không đáng để lo.”
Cừu Lang không hề biết rõ về sự đáng sợ của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh. Hắn, cùng với những người Ma Tộc khác, đều tràn đầy khinh miệt đối với nhân loại trong thế giới này, cho rằng dù là phàm nhân hay tu sĩ, bọn họ đều không chịu nổi một kích.
“Chỉ là nhân loại mà thôi, làm sao có thể sánh với Thánh tộc chúng ta?”
Ban đầu, Úc Linh cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng sau khi nếm mùi đau khổ từ Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, nàng không còn dám ôm ấp loại ý nghĩ này nữa. Hai người đó thật sự đáng sợ. Tuổi tác còn nhỏ hơn nàng, nhưng thực lực lại cường đại đến không tưởng nổi. Thiên tài hay yêu nghiệt gì đó, trước mặt hai người họ đều chỉ là đồ bỏ đi.
Úc Linh hít sâu một hơi, trong đôi mắt màu tím mang theo vài phần ngưng trọng, nhìn Cừu Lang, nhắc nhở hắn: “Cừu đặc sứ, đừng nên coi thường hai người họ. Hai người đó rất khủng bố.”
“Thánh Chủ chẳng phải đã nói Người có thể thông qua pho tượng mà biết rõ mọi chuyện xảy ra ở đây sao?”
“Thánh Chủ không nói cho ngươi biết chuyện ở đây sao?”
Úc Linh thầm nghĩ trong lòng: Nếu các ngươi biết sự kinh khủng của hai người đó, chắc chắn sẽ không cuồng vọng tự đại như vậy.
Cừu Lang mỉm cười: “Thánh Chủ nói nơi này gặp một vài biến cố, cần cao thủ tiếp viện.”
“Đáng tiếc các trưởng lão Thánh Địa còn chưa chuẩn bị xong, chỉ có thể đi mời sư đồ Hám Hạo Không đến đây hỗ trợ.”
Úc Linh không hiểu: “Vì sao lại để hai người họ đến? Tục truyền rằng hai người họ có liên hệ với phản nghịch. Truyền tống một lần phải tốn đại giới rất lớn, để hai người họ đến, không sợ xảy ra vấn đề sao?”
Cừu Lang lắc đầu, hắn cũng không hiểu, nhưng không hề lo lắng: “Đây là quyết định của Thánh Chủ. Vả lại, ngươi cho rằng ta vì sao lại đi cùng?”
Cừu Lang nhìn về phía xa, nơi linh khí bùng nổ, các loại quang mang chợt lóe lên, cuộc chiến của hai bên vô cùng kịch liệt. Nhìn một lát, Cừu Lang mới ngạo nghễ nói: “Thánh Chủ đã ban cho ta một món đồ, thứ đồ này đủ sức đối phó một tên Nguyên Anh.”
“Thánh Chủ còn nói với ta rằng, chỉ cần chúng ta kiên trì ở đây hai mươi ngày, đợt viện binh đầu tiên sẽ đến.”
“Hai mươi ngày?” Úc Linh kinh ngạc, “Chẳng phải đã nói nhanh nhất cũng chỉ cần mười ngày sao? Vì sao…” Nhưng rồi, nàng trầm mặc, trên mặt lộ ra vài phần đắng chát: “Là bởi vì các ngươi lần này đột nhiên truyền tống tới sao?”
Cừu Lang gật đầu: “Đúng vậy. Truyền tống một lần cần tiêu hao cực lớn, với mưu đồ trăm ngàn năm của Thánh tộc chúng ta, cũng rất khó chịu đựng nổi.”
“Truyền tống hai vị Nguyên Anh, đại giới cần phải lớn hơn nữa.”
Úc Linh xấu hổ cúi đầu: “Ta hành sự bất lực, thẹn với sự tín nhiệm của Thánh Chủ, thẹn với Thánh tộc.” Trong lòng nàng hối hận, biết trước thì lúc đó không nên ra tay với Lữ Thiếu Khanh và đồng bọn, mà đáng lẽ nên dùng thủ đoạn mềm dẻo hơn, không chừng là có thể trì hoãn thêm một đoạn thời gian. Kết quả, vì Loan Tuấn, lại khiến hai bên đối thoại bằng phương thức đơn giản và thô bạo nhất. Cũng khiến mọi chuyện phát triển đến tình trạng khó kiểm soát. Phía Thánh tộc không thể không khẩn cấp phái người tới viện trợ, lại một lần nữa trì hoãn việc viện binh đến.
Cừu Lang cười ha hả khoát tay, không hề để ý nửa phần. Hắn đại diện cho Thánh Chủ mà đến, lúc này đang cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Yên tâm đi, Thánh Chủ không hề trách cứ ngươi đâu, ngược lại cho rằng ngươi làm rất tốt. Yên tâm đi, gia tộc ngươi tất nhiên sẽ vì vậy mà đạt được lợi ích cực lớn, tộc nhân các ngươi cũng có thể có thêm nhiều danh ngạch tiến vào Thánh Địa.”
Úc Linh mừng rỡ, kích động: “Ơn trọng của Thánh Chủ, Úc Linh nhất định xin thề sống chết báo đáp Người!”
Ngay lúc này, từ xa vọng lại tiếng gầm giận dữ: “Tên khốn kiếp! Tiểu gia ta mà không ra tay, ngươi coi ta là mèo bệnh sao?”
“Nhìn ta đánh chết ngươi!”
Là tiếng của Lữ Thiếu Khanh. Hắn ta dường như đã chịu thiệt thòi, trong giọng nói lộ ra cơn giận dữ và oán hận vô tận.
“Ha ha…”
Tiếng cười của Nguyễn Thuấn vẫn cuồng vọng như cũ: “Chỉ là nhân loại tu sĩ mà cũng dám ở trước mặt ta phách lối, không biết sống chết!”
Hai bên lại dần đánh trở lại. Nghe được cuộc đối thoại của hai bên, Úc Linh trong lòng mừng rỡ. Nghe này, tên hỗn đản đó dường như không phải đối thủ của Nguyễn đại nhân! Tốt quá rồi! Ở đây ai cũng có thể không chết, duy chỉ có tên hỗn đản đó nhất định phải chết, nếu không cơn giận trong lòng ta khó lòng nguôi ngoai.
Úc Linh mang theo sự chờ đợi, nhìn cuộc chiến từ xa. Nhưng khi hai bên xuất hiện, trong đôi mắt màu tím của nàng lại có vài phần thất vọng. Nguyễn Thuấn không hề chiếm hoàn toàn thượng phong, hắn dường như đang đánh ngang tài ngang sức với Lữ Thiếu Khanh. Thân thể hắn chi chít vết thương sâu, vài chỗ đủ thấy xương, máu me đầm đìa.
Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng khá hơn là bao, sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu, cho người ta cảm giác như ngọn nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể sẽ vụt tắt. Lữ Thiếu Khanh thở hổn hển, cắn răng chống đỡ. Hắn kiếm chỉ thẳng Nguyễn Thuấn, trong giọng nói thêm vài phần suy yếu: “Dừng ở đây được không?”
“Cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta đều sẽ bị trọng thương, không có lợi cho ai cả.”
Úc Linh muốn bật cười thành tiếng. Tên hỗn đản này cũng có ngày xin tha thứ sao? Thật hả hê, hả hê quá!
Cừu Lang lắc đầu, khinh thường ra mặt, từ tận đáy lòng xem thường Lữ Thiếu Khanh: “Nhân loại, ha ha…” Tự xưng là Thánh tộc, họ khinh thường nhân loại, cũng khinh thường nhân loại tu sĩ. Cho rằng nhân loại tu sĩ tự cam đọa lạc.
Mặc dù Nguyễn Thuấn đã bị thương không ít, nhưng hắn lại càng thêm phấn khích. Tiên huyết văng tung tóe trên mặt hắn, khiến hắn trông dữ tợn hơn.
“Nhân loại, ngươi đây là cầu xin tha thứ sao?”
“Quỳ xuống đi, để ta ban cho ngươi cái chết!”
“Ha ha…”
Nói xong, hắn lại một lần nữa lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh dường như không chống đỡ nổi, bị hắn đánh trúng, từ trên trời rơi ầm xuống đất.
Lữ Thiếu Khanh nằm dưới đất, không thấy động đậy nửa ngày. Nguyễn Thuấn tiến đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đứng từ trên cao nhìn xuống thân hình không hề nhúc nhích của hắn, vô cùng khinh miệt nói: “Phế vật!”
Hắn giơ tay lên, định kết liễu hoàn toàn Lữ Thiếu Khanh thì bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh mở bừng mắt. Đôi mắt trong veo, mang theo vẻ trào phúng nhàn nhạt. Nguyễn Thuấn giật mình, không chờ hắn kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh một kiếm vung ra, lại xuất hiện ánh lửa đỏ sậm. Ánh lửa bao trùm cả một vùng, che khuất tầm nhìn của Úc Linh và Cừu Lang, đồng thời ngăn cách linh thức của họ.
Sắc mặt Nguyễn Thuấn vào khoảnh khắc này hoàn toàn thay đổi…