» Chương 431: Não có hố Đại sư huynh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Cái túi lơ lửng trên không, che khuất cả mặt trời. Bên trong đen kịt một mảnh, sâu hun hút như hắc động không đáy, phát ra hấp lực cường đại, lại tựa như miệng của cự thú khổng lồ trên bầu trời mở rộng, muốn nuốt chửng vạn vật thiên địa.

Kế Ngôn biến sắc mặt, cảm nhận được một luồng hấp lực mạnh mẽ. Hắn không nói hai lời, lập tức định thuấn di rời khỏi nơi này.

Nhưng mà, từ khi cái túi xuất hiện, không gian xung quanh đã bị phong tỏa. Hắn không những không thể thuấn di, mà ngay cả ngự kiếm cũng không làm được.

Vô Khâu kiếm tỏa ra ánh sáng, kiếm quang sắc bén vọt thẳng lên trời, hòng xuyên thủng cái túi.

Nhưng kiện pháp khí này cực kỳ đặc thù, cho dù là kiếm quang dài trăm ngàn trượng cũng bị nó thôn phệ, từ xa nhìn lại, chúng dần dần nhỏ lại rồi cuối cùng biến mất vào trong lỗ đen.

Kế Ngôn liên tục xuất vài kiếm nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Kiện pháp khí này có phẩm cấp cao hơn rất nhiều, với thực lực hiện tại của Kế Ngôn thì không cách nào phá hủy được.

Hắn chỉ có thể kháng cự luồng hấp lực cường đại, chầm chậm di chuyển ra ngoài.

Cừu Lang đắc ý cười ha hả: “Ha ha… Từ bỏ chống cự đi! Đây là Dời Thần Túi do Thánh Chủ chế tác, dù ngươi là Nguyên Anh tầng chín cũng phải ngoan ngoãn chui vào!”

“Cầu nguyện đi, cầu nguyện ngươi sẽ không bị đưa đến nơi đáng sợ.”

Cừu Lang thậm chí còn nói rõ tác dụng của Dời Thần Túi.

Đây là pháp khí do Thánh Chủ của bọn hắn đích thân chế tác, người dưới cảnh giới Nguyên Anh không hề có chút sức kháng cự nào.

Nhưng Dời Thần Túi không có lực sát thương, nó sẽ hút người vào rồi ngẫu nhiên đưa đến một nơi nào đó.

Lữ Thiếu Khanh thở dài, chuẩn bị ra tay giúp Kế Ngôn một tay.

Nhưng mà Cừu Lang lại nói một câu hết sức càn rỡ: “Vạn nhất ngươi bị đưa đến Thánh tộc của chúng ta, ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, ha ha…”

Ngay sau đó, Lữ Thiếu Khanh thấy ánh mắt Kế Ngôn giãn ra, Vô Khâu kiếm nhập vỏ.

Hắn lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, tựa như Kiếm Thần.

Hai người ánh mắt đối mặt, tim Lữ Thiếu Khanh đập mạnh một cái, dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Không thể nào?

Đoán được Kế Ngôn muốn làm gì, Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, chỉ vào Kế Ngôn chửi ầm lên: “Đồ hỗn đản, ngươi não có bệnh à?”

“Đừng có làm loạn…”

Kế Ngôn mỉm cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lát nữa gặp lại.”

Sau khi giao thủ với người Ma tộc, chiến ý của Kế Ngôn càng thêm mãnh liệt.

Hắn càng muốn được chiến đấu với cao thủ Ma tộc.

Sau đó, Kế Ngôn chủ động chui vào Dời Thần Túi. Cái túi cũng đúng như lời Cừu Lang nói, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Khí tức của Kế Ngôn cũng biến mất theo, thiên địa khôi phục lại bình tĩnh, tựa hồ không có gì xảy ra.

Tháp meo, đây là pháp khí dùng một lần hay là pháp khí tự động trở về?

Lữ Thiếu Khanh không có tâm tư suy đoán nữa.

Đầu hắn đau chết đi được.

Đại sư huynh não có bệnh, không cứu nổi.

Thật là đồ hỗn đản mà, địch nhân nói cái gì ngươi liền tin cái đó sao?

Vạn nhất là hố ngươi thì sao?

Ngươi chết, ta liền là Đại sư huynh.

Ai thèm làm Đại sư huynh chứ?

Đại sư huynh chỉ có kẻ não có hố mới làm.

Hỗn đản mà, đồ hỗn đản…

Lữ Thiếu Khanh hiện tại rất muốn đánh người, đánh Kế Ngôn một trận.

Cũng rất muốn giết người.

Hắn ánh mắt nhìn chằm chằm Cừu Lang đang cuồng hỉ không thôi.

Rồi lại nhìn về phía xa, Úc Linh.

Hắn dựng phi kiếm giả bộ như vô cùng kinh hoảng mà bỏ chạy, đồng thời quẳng xuống lời lẽ ngoan độc: “Các ngươi chờ đó cho ta, ta bây giờ sẽ về tìm sư phụ, sư bá bọn họ đến, nhất định phải giết chết các ngươi!”

“Muốn đi!”

Cừu Lang cười lạnh: “Muốn trốn sao? Ngươi đã hỏi ý ta chưa?”

Hắn phi thân đuổi theo, chầm chậm giữ khoảng cách phía sau Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi ở lại cho ta! Ta xem bây giờ còn ai tới cứu ngươi!”

Úc Linh nhìn Cừu Lang truy sát Lữ Thiếu Khanh, không hiểu sao trong lòng nàng rất hoảng, luôn cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nhưng lại nhớ đến lời Cừu Lang vừa nói.

Nàng cắn răng một cái, cũng bước ra khỏi đại trận, đuổi theo.

“Đặc sứ nói không sai, hắn bị trọng thương, thực lực mười không còn một, sư huynh hắn cũng không ở đây, không thể để hắn chạy thoát.”

“Càng không thể để hắn trở về mật báo.”

“Nhất định phải giữ hắn lại…”

Thần thức của Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn đặt ở phía sau, khóa chặt Úc Linh.

Hắn đang chờ, chờ Úc Linh xuất hiện.

Đồng thời, để diễn kịch, hắn cố ý để mình trông vô cùng chật vật dưới sự truy sát của Cừu Lang, nhằm làm Cừu Lang tê liệt cảnh giác.

“Phốc!”

Hắn lại cố ý lĩnh một đòn tấn công của Cừu Lang, ngã từ trên trời xuống.

“Ha ha…”

Cừu Lang càng thêm đắc ý, tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp thiên địa này.

Nguyên Anh ư, hắn một kẻ Kết Đan kỳ hôm nay muốn sáng tạo lịch sử.

Lấy cảnh giới Kết Đan kỳ mà đánh chết một Nguyên Anh, nếu truyền về, hắn tất nhiên sẽ trở thành kẻ chói mắt nhất Thánh tộc.

Trừ Thánh Tử ra, không ai có danh tiếng có thể che lấp hắn.

Nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, đã bất tỉnh nhân sự, khí tức suy yếu đến không thể tin được.

Cừu Lang càng vui mừng hơn: “Trời phù hộ Thánh tộc ta, ha ha…”

Úc Linh lúc này cũng đuổi tới, nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt tím hiện lên vẻ khó tin.

Tên hỗn đản đáng ghét này, tên hỗn đản thực lực cường hãn này cứ thế ngã xuống ư?

Dưới mặt nạ, nàng thế mà lại lộ ra vài phần biểu cảm phức tạp.

Vừa rồi nàng còn bị Lữ Thiếu Khanh tức giận đến muốn thổ huyết, hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.

Bây giờ thấy tên gia hỏa đáng ghét này đổ gục ở đây, nàng cảm thấy có chút không chân thực.

Cừu Lang thì không có cái suy nghĩ như Úc Linh, hắn không biết Lữ Thiếu Khanh lợi hại thế nào, đối với thực lực của Lữ Thiếu Khanh không có nhận thức trực tiếp.

Hắn hiện tại hưng phấn không gì sánh được, nhìn khung cảnh tan hoang, bừa bộn xung quanh, hắn cảm thấy nơi đây phong cảnh thật là mỹ hảo.

Hắn nói với Úc Linh: “Úc Linh đội trưởng, đi thôi, khống chế hắn lại, hỏi thông tin đi.”

“Ha ha, còn tưởng rằng Nhân tộc Nguyên Anh lợi hại đến mức nào, cuối cùng vẫn là bại tướng dưới tay ta.”

Úc Linh trong lòng thầm lắc đầu, ngươi có mặt mũi nói sao?

Bàn về công lao, Nguyễn Thuấn đại nhân mới là công thần lớn nhất, không có hắn kích thương tên hỗn đản này, thì đến lượt ngươi ở đây diễu võ giương oai sao?

Thấy Úc Linh còn chưa động thủ, Cừu Lang không vui, ỷ vào thân phận đặc sứ, hắn bất tri bất giác đã coi mình vượt trên Úc Linh, ở đây mọi chuyện đều do hắn định đoạt.

“Úc Linh đội trưởng, ngươi muốn làm gì?”

“Mau khống chế hắn lại, hỏi rõ tình hình nơi này, rồi nghĩ cách ngăn chặn thời gian, chờ đợi đám viện binh tiếp theo đến.”

Úc Linh lấy lại tinh thần, dốc sức lên, đúng như Cừu Lang nói, hỏi rõ thông tin, nghĩ cách trì hoãn thời gian.

Nàng cẩn thận nghiêm túc tiến lên, định khống chế Lữ Thiếu Khanh lại.

Nhưng mà, càng đến gần Lữ Thiếu Khanh, cảm giác nguy hiểm trong lòng nàng càng mãnh liệt.

Khiến nàng cảm thấy mình như đang tự đưa mình vào miệng hung thú.

Úc Linh sắc mặt nghiêm nghị, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê bất tỉnh, cắn răng một cái, trong lòng có quyết định: Người này quá nguy hiểm, vẫn là giết đi thì tốt nhất.

Một cây thiết thương xuất hiện trong tay Úc Linh, cán thương đỏ sẫm, như đã ngâm tiên huyết vạn năm. Mũi thương sắc bén tỏa ra sát cơ kinh khủng.

Mũi thương sáng lên một vòng ánh sáng màu đỏ, xé rách không khí, để lại một đạo thương ảnh hư ảo, gần như trong chớp mắt, đã đâm tới trước người Lữ Thiếu Khanh.

Cừu Lang thấy Úc Linh như thế, càng thêm khinh miệt, coi thường phun ra hai chữ: “Yếu ớt!”

Nhưng mà!

Ngay khi đó, Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê bỗng nhiên mở to mắt, lớn tiếng hô: “Cô nàng, ngươi tốt xấu độc…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3411: Bảo bảo trong lòng khổ

Chương 3409: Ta là tổ tông ngươi

Chương 3408: Hắn sẽ không chết