» Chương 437: Ngươi chính là ẩn danh?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Trên phi thuyền, Quản Đại Ngưu cười ngây ngô: “Hắc hắc…”

Lớp thịt mỡ chất chồng trên mặt ép đôi mắt hắn tịt thành một đường chỉ, vẻ mặt hớn hở như vừa trúng thưởng lớn.

Trong lòng vui sướng khôn tả, hắn rất muốn tìm người chia sẻ, nhưng lúc này bọn họ vẫn còn trên phi thuyền, cách Triều thành phải mất mấy ngày nữa.

Ở đây chỉ có một mình Lữ Thiếu Khanh.

Hắn thật lòng sợ Lữ Thiếu Khanh, suốt thời gian qua không dám đến tìm hắn nói chuyện.

Lữ Thiếu Khanh cũng lười để ý đến hắn, vậy nên mọi việc đều bình an.

Không trêu chọc Lữ Thiếu Khanh, thời gian của hắn cũng trôi qua rất dễ chịu.

Quản Đại Ngưu trong lòng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Lần này mình đã đạt được thành quả cực lớn, nếu không khoe khoang, không chia sẻ một phen, trong lòng hắn sẽ khó chịu.

Cảm giác đó còn khó chịu hơn cả việc đánh chết hắn.

Chỉ chia sẻ một chút thôi, cho hắn biết sự lợi hại của ta, chắc không có vấn đề gì.

Thế là, hắn chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh, chia sẻ sự vui sướng của mình.

“Công tử, sau khi ta báo cáo chuyện ở đây lên, nó đã được công bố.”

“Tổng bộ rất hài lòng với tin tức của ta, đã quyết định ta sẽ là Vô Song Thiên Cơ giả năm nay.”

Vô Song Thiên Cơ giả.

Lữ Thiếu Khanh cũng hơi có nghe nói, đây là danh hiệu thưởng cao nhất của các Thiên Cơ giả.

Là danh hiệu còn cao hơn một cấp so với Vương bài Thiên Cơ giả.

Là danh hiệu mà các Thiên Cơ giả đều theo đuổi.

Vì danh xưng này, các Thiên Cơ giả ngày nào cũng nghĩ cách tạo ra tin tức lớn.

Lữ Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt cao hứng của Quản Đại Ngưu, quan tâm hỏi: “Danh xưng này sẽ ban thưởng bao nhiêu linh thạch?”

Quản Đại Ngưu trong nháy mắt cứng họng.

Quản Đại Ngưu im lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh đang ngồi ở mũi thuyền, cuối cùng vẫn không nhịn được càu nhàu: “Công tử, so với vinh dự, linh thạch có quan trọng đến vậy sao?”

Trong lòng hắn gầm thét: “Ngươi có biết Thiên Cơ giả là gì không?”

“Ngươi có biết cái danh xưng Vô Song Thiên Cơ giả này khó đạt được đến mức nào không?”

Thế nhưng, hắn cũng rất khó nói cho người khác hiểu rõ, danh xưng Vô Song Thiên Cơ giả này đối với Thiên Cơ giả mà nói quan trọng đến nhường nào.

Ôi, bên ngoài hiểu lầm về Thiên Cơ giả sâu sắc quá.

Thế mà còn gọi chúng ta là Thiên Cơ Cẩu Tử.

Quản Đại Ngưu trong nháy mắt không còn tâm trạng chia sẻ niềm vui của mình với Lữ Thiếu Khanh.

Hắn cảm thấy việc chia sẻ niềm vui của mình với Lữ Thiếu Khanh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

“Con trâu chết này chỉ biết linh thạch, ngoại trừ linh thạch ra, còn gì nữa sao?”

Lữ Thiếu Khanh cười khinh bỉ: “Linh thạch mới là quan trọng nhất.”

Sau khi nói xong, hắn móc ra Thiên Cơ bài. Hơn nửa tháng đã trôi qua, hắn vẫn chưa xem kỹ tin tức.

Hắn muốn xem rốt cuộc Quản Đại Ngưu đã viết gì mà khiến hắn ta phải khoe khoang đến vậy.

Mở Thiên Cơ bài ra, hắn phát hiện bên trên có không ít bài viết, mà đại đa số là liên quan tới Ma Tộc.

Quản Đại Ngưu rất xấu xa, cũng rất giảo hoạt.

Nơi đây hắn không hề đề cập tới, giữ bí mật cực kỳ.

Cho nên các Thiên Cơ giả muốn tạo tin tức lớn cũng không có cách nào đi vào tuyến đầu.

Vì thế, những Thiên Cơ giả kia, sau khi biết có Ma Tộc, bắt đầu sáng tác đủ loại bài viết, phỏng vấn các chuyên gia, đủ loại quan điểm thi nhau xuất hiện.

Có kẻ tự mình tạo tin tức, có kẻ đục nước béo cò, đủ cả.

Lữ Thiếu Khanh lật xem một hồi, các bài viết trên đó khiến hắn nhìn hoa cả mắt, nhưng rất nhiều cái vừa nhìn đã biết là đang nói nhảm, chỉ để câu kéo sự chú ý.

Lữ Thiếu Khanh tìm nửa ngày cũng không thấy tên Quản Đại Ngưu, không nhịn được hỏi hắn: “Bài của ngươi đâu?”

“Tiêu đề là gì?”

Quản Đại Ngưu nói tên bài viết của mình cho Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn tên tác giả một cái liền ngây người, sắc mặt trở nên cổ quái.

“Ngươi tên là Ẩn Danh?”

Quản Đại Ngưu cười hắc hắc: “Là Thiên Cơ giả, có đôi khi che giấu tung tích là rất cần thiết.”

Thiên Cơ giả vì sao được người ta gọi là Thiên Cơ Cẩu Tử?

Chẳng phải vì để tạo tin tức lớn, có đôi khi làm những việc quá đáng ghét sao?

Đương nhiên, Quản Đại Ngưu thầm nghĩ trong lòng, ta còn một nguyên nhân khác, ta sợ nói ra sẽ hù chết ngươi.

“Ngoài ngươi ra, còn ai dùng tên Ẩn Danh này để đăng tin tức không?”

Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt lại bắt đầu trở nên khác lạ.

Quản Đại Ngưu không hiểu sao đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý, như thể có chút lạnh vậy.

Ảo giác ư?

Hắn run run thân thể, chi tiết nói: “Không có. Cho dù là dùng giả danh, cũng phải báo cáo trước với tông phái, mục đích là để phòng ngừa người khác mạo danh lĩnh tin tức hoặc bài viết.”

Điểm này của tông môn cũng coi như phòng ngừa đồng môn xảy ra mâu thuẫn.

Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng hắn lại một lần nữa xác nhận: “Ngươi xác định, cái tên Ẩn Danh này chính là ngươi đang dùng đúng không?”

Quản Đại Ngưu lần nữa khẳng định, thậm chí có vài phần ngạo nghễ, đầu hơi ngóc lên: “Không sai, đây chính là cái tên thứ hai của ta.”

“Nói tới ta Quản Đại Ngưu, có lẽ rất nhiều người không biết rõ, nhưng nói tới Ẩn Danh, ta thế nhưng là ở Yến Châu này tiếng tăm lừng lẫy, không ai không biết, không người không hay.”

“Ha ha…”

Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười lạnh, tiếng cười như mùa đông khắc nghiệt.

Quản Đại Ngưu toàn thân run rẩy, hắn thật sự cảm nhận được một luồng hàn ý.

Không phải là ảo giác, Quản Đại Ngưu kịp phản ứng.

Hắn đón lấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt băng lãnh, sát ý lăng lệ.

Da đầu hắn run lên từng trận, một luồng hàn ý bay thẳng lên đỉnh đầu. “Cái, cái tên hỗn đản này muốn làm gì?”

“Muốn giết ta sao?”

“Ta, ta không làm sai điều gì cả mà?”

“Ta chỉ là đến đây chia sẻ niềm vui của ta với hắn.”

“Chẳng lẽ tâm nhãn của hắn đã nhỏ đến mức này, không dung được người khác khoe khoang trước mặt hắn sao?”

“Không phải là đang ghen tỵ ta sao?”

“Hừ, đồ quỷ hẹp hòi.”

Quản Đại Ngưu trong lòng chửi thầm, hung hăng khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.

Nhưng, xét thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh, hắn chỉ có thể cười lấy lòng: “Công tử, ta, ta đi sang một bên, sẽ không quấy rầy ngươi.”

“Ta không thể chọc nổi, ta tránh, được rồi.”

Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh lại nhảy phóc lên, như một phàm nhân võ lâm cao thủ, lăng không một cước đạp Quản Đại Ngưu ngã lăn.

“Bịch” một tiếng, Quản Đại Ngưu kêu thảm, cú đá này còn tiện thể giam cầm hắn lại, không cách nào nhúc nhích, hắn chỉ có thể như một quả bóng da lăn lộn trên boong thuyền.

Lữ Thiếu Khanh biểu lộ dữ tợn, như một con hổ bị chọc giận, gầm thét nhào lên.

“Không ai không biết, không người không hay, đúng không?”

“Thiên Cơ giả, oa, thật oai phong!”

“Vô Song Thiên Cơ giả, càng thêm oai phong a.”

“Ta bình thường ghét nhất chính là loại Thiên Cơ Cẩu Tử các ngươi, chuyên bịa đặt chuyện, ác ý hãm hại người khác.”

“Hôm nay ta liền đánh chết ngươi, vì dân trừ hại…”

Lữ Thiếu Khanh không dùng linh lực, mà như một phàm nhân, dùng nắm đấm hung hăng đánh Quản Đại Ngưu.

Quản Đại Ngưu một thân thịt mỡ, vẫn bị đánh kêu ngao ngao.

“Công tử, công tử, ta, ta đã làm sai điều gì?”

“Công tử, tha mạng a…”

“Ca, ta gọi ngươi ca… Ngao ngao…”

Một trận đánh cho tê người qua đi, Lữ Thiếu Khanh mới dừng tay.

Quản Đại Ngưu bên này như một cô vợ nhỏ bị bạo hành gia đình xong, chạy đến co ro trong một góc, mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ: “Là, vì cái gì? Ta đã làm sai điều gì?”

“Có ngươi kiểu khi dễ người như vậy à…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3411: Bảo bảo trong lòng khổ

Chương 3409: Ta là tổ tông ngươi

Chương 3408: Hắn sẽ không chết