» Chương 441: Đột phá
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025
Con ngươi của Lữ Thiếu Khanh biến thành bát quái trận xoay tròn, khí tức hờ hững tràn ngập, trông hắn như một tôn Thần Linh, không vui không buồn.
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh cũng tại thời khắc này trở nên nóng rực, liên tục tăng lên. Linh khí xung quanh không ngừng bị hắn hấp thu. Linh khí gào thét kéo đến, lại một lần nữa hình thành phong bạo linh khí tại nơi này.
Lữ Thiếu Khanh phảng phất biến thành một cái hắc động, điên cuồng thôn phệ linh khí. Khí tức tràn ngập, uy áp khuếch tán.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khí tức của Lữ Thiếu Khanh dần dần bình ổn lại, không gian xung quanh cũng theo đó khôi phục lại bình tĩnh.
“Hô. . .” Lữ Thiếu Khanh thở phào một hơi, tiếng thở nhẹ vang vọng trong phòng.
Cảm nhận thành quả tu luyện của mình, Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng. Hắn vẫy tay, Mặc Quân kiếm rơi vào tay hắn, một cỗ cảm xúc càng thêm thân thiết, chân thật truyền tới. Linh tính của Mặc Quân kiếm tiến thêm một bước.
Lữ Thiếu Khanh gảy nhẹ lên thân kiếm: “Ngươi cũng đi theo tu luyện?”
Hắn nói thầm: Thanh kiếm này sẽ không phải rất nhanh liền ra đời kiếm linh chứ?
Bất quá, Mặc Quân kiếm mạnh lên, đối với hắn mà nói, đây chỉ là chuyện tốt mà không phải chuyện xấu. Về phần có vẻ kỳ quái hay không, Lữ Thiếu Khanh đã sớm không cảm thấy kinh ngạc. Họa phong của bản thân hắn cũng đã đi chệch, Mặc Quân kiếm cũng theo đó đi chệch cũng rất bình thường. Lữ Thiếu Khanh suy đoán là bởi vì hắn mượn lần tia chớp đen cùng vật liệu quái vật kia để rèn đúc Mặc Quân kiếm, mới có thể khiến họa phong của Mặc Quân kiếm cũng theo đó đi chệch.
Đi chệch thì đi chệch, mạnh lên là được rồi.
Sau khi kiểm tra một phen Mặc Quân kiếm, Lữ Thiếu Khanh thu nó lại, biểu lộ trở nên nghiêm túc. Hắn đưa tay phải ra, một phiên bản thu nhỏ của Thần Điểu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Một cỗ kiếm ý tràn ngập trong phòng. Hoàn toàn khác biệt với kiếm ý cuồng bạo, nóng bỏng trước đó của Lữ Thiếu Khanh.
Thần Điểu có mấy phần tương tự với tiểu Hồng, nhưng lông vũ đã biến thành màu trắng, sinh động như thật, đôi mắt linh động có thần, hệt như một Thần Điểu chân chính. Nó đứng trên tay Lữ Thiếu Khanh, đầu ngẩng cao, để lộ ra vẻ cao ngạo.
Lữ Thiếu Khanh giật mình. Thần Điểu phẩy phẩy cánh, lông vũ màu trắng trong nháy mắt biến thành màu đen, ánh mắt đỏ thẫm, toát ra một cỗ cảm giác quỷ dị, tà ác. Lữ Thiếu Khanh nhìn xem Thần Điểu màu đen do kiếm ý biến thành, sắc mặt cổ quái.
Đến cả kiếm ý cũng đi theo phản nghịch sao?
“Cũng không biết rõ có phải là cảnh giới thứ ba không, ai, được rồi, cứ như vậy đi.”
“Đến lúc gặp tên sư huynh kia, xem có thể cho hắn một kinh hỉ không.”
“Ừm, trắng và đen, về sau liền gọi là Hắc Bạch Kiếm Ý đi.”
Lữ Thiếu Khanh cũng không dám xác định liệu mình có lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ ba hay không, hay chỉ là họa phong của bản thân hắn tiếp tục đi chệch. Hắc Bạch Kiếm Ý lĩnh ngộ được trong đêm tối và quang minh, nhưng đây không phải trắng và đen đơn thuần.
“Trắng và đen, đại biểu cho chính phản, ưu khuyết, sở trường và điểm yếu,” ánh mắt Lữ Thiếu Khanh mang theo mấy phần phấn khởi, “đối đầu kẻ địch, khi đánh không lại, vậy thì dùng phản. Phản đánh không lại, vậy thì dùng chính. Luôn có một cái thích hợp. . .”
Kiếm ý như vậy hắn rất thích, xuất kỳ bất ý công bất ngờ, hắn rất thích điều này.
Cảm thụ kỹ càng một phen, Lữ Thiếu Khanh càng thêm hài lòng, hẳn là cảnh giới thứ ba. Thu phát tự nhiên, như chính phụ, điều khiển như cánh tay. . .
Lĩnh ngộ kiếm ý, thực lực tiến thêm một bước. Nhưng điều khiến Lữ Thiếu Khanh vui mừng hơn là, cùng lúc lĩnh ngộ kiếm ý, cảnh giới của hắn cũng đột phá, đạt đến Nguyên Anh tầng thứ ba.
Cảm thụ được thực lực của mình tăng lên, Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài, ngữ khí cảm khái không thôi: “Không dễ dàng a, mệt gần chết, so với thiên tài thì chênh lệch quá xa.”
Lữ Thiếu Khanh không vì vậy mà đắc ý quên hình. Đại sư huynh biến thái của hắn còn lĩnh ngộ ra một kiếm kinh khủng. Một kiếm kia bổ ra, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải cẩn trọng ứng đối, một khi không cẩn trọng bị đánh chết cũng không kỳ quái.
Thiên tài chính là thiên tài, không phải ai cũng có thể sánh bằng.
“Không thể so sánh, không thể so sánh a. . .” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nếu không có nhẫn thời gian có thể dùng linh thạch đổi, hắn căn bản không đuổi kịp Kế Ngôn. Hắn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ ba, lại còn có thể đột phá đến Nguyên Anh tầng thứ ba, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.
Về phần tiếp theo, hắn dự định nghỉ ngơi mấy ngày đã rồi nói. Còn việc muốn lĩnh ngộ một kiếm tương tự của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh không hề nghĩ tới. Thiên phú kiếm đạo của hắn không bằng Kế Ngôn, Kế Ngôn có thể lĩnh ngộ không có nghĩa là hắn có thể lĩnh ngộ. Hắn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ ba đã đủ hài lòng rồi. Một kiếm kia, hắn không dám nghĩ.
Hắn nhìn nhận bản thân rất rõ ràng: có một số việc hắn có thể đuổi kịp, thậm chí có thể siêu việt Kế Ngôn, nhưng có một số việc, hắn dù cố gắng gấp một vạn lần cũng không bằng Kế Ngôn.
“Thuận theo tự nhiên đi, đối phó với thiên tài, điều quan trọng nhất chính là giữ lòng bình thường.”
“Không có tâm bình tĩnh, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.”
Điểm này Lữ Thiếu Khanh lĩnh ngộ sớm hơn bất kỳ ai.
Cảm ngộ xong, Lữ Thiếu Khanh đi đến trước bàn ngọc, hắn dự định xem lần này đã bỏ ra bao nhiêu thời gian.
Trên bàn ngọc, tấm lệnh bài đặt cạnh linh bài đã có nhiều biến hóa hơn. Sau khi dung hợp hai vật phẩm Lữ Thiếu Khanh tìm thấy ở Đông Châu, mặt rộng của nó không thay đổi gì, nhưng mặt hẹp thì rộng hơn, đồng thời chiều dài và độ dày cũng có chút gia tăng.
Lữ Thiếu Khanh chăm chú nhìn sau đó lẩm bẩm: “Lần này không có gì nhắc nhở, hơn nữa còn càng lúc càng giống quan tài, sẽ không phải là quan tài của tiểu đệ ma quỷ chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nhịn không được hỏi linh bài, linh bài không trả lời vấn đề này.
Tiếp theo, một chút tin tức xuất hiện trên bề mặt bàn ngọc. Sau khi xem xong, Lữ Thiếu Khanh mặt lộ vẻ kinh ngạc, cảm giác có chút không chân thực: “Cái gì? Một trăm năm thời gian đã dùng hết rồi? Tại sao ta cảm giác mới qua mấy năm thôi?”
Sau đó lộ ra vẻ đau lòng, giáo huấn linh bài: “Tiểu đệ, ngươi không cố gắng a, nói một trăm năm, liền thật một trăm năm?”
“Không được gian lận một chút sao? Ngươi cho rằng linh thạch dễ kiếm lắm sao?”
Linh bài không thèm để ý Lữ Thiếu Khanh, bạch quang lóe lên, Lữ Thiếu Khanh bị đá ra, dường như một khắc cũng không muốn Lữ Thiếu Khanh ở bên trong đợi.
Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài mắng to: “Mã Đức, còn có biết giác ngộ làm tiểu đệ không?”
Thật sự là càng ngày càng quá đáng, bây giờ cũng học được đá người.
Mà tại trong phòng thời gian, bóng người trên linh bài lần nữa hiển hiện. Cùng với sự xuất hiện của nàng, linh lực to lớn giấu ở nơi này đều bị nàng hấp thu. Nếu như Lữ Thiếu Khanh ở đây, tất nhiên sẽ ngã linh bài không thể.
Một trăm năm thời gian, Lữ Thiếu Khanh tính toán đâu ra đấy trên thực tế cũng chỉ là bỏ ra khoảng mười một năm. Phần còn lại tự nhiên toàn bộ bị tham ô.
Sau khi hấp thu xong linh lực khổng lồ, thân ảnh nữ nhân lần nữa chân thật thêm mấy phần, đồng thời đôi mắt nàng lóe lên một cỗ quang mang, tràn ngập ánh sáng hy vọng. . .