» Chương 448: Hèn hạ vô sỉ là ta sư huynh nhãn hiệu a

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Một chú chim nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện khiến ba người giật mình thon thót, còn Úc Linh thì trợn tròn mắt, sắc mặt tái mét.

Con chim này nàng đã từng gặp.
Là sủng vật của tên hỗn đản kia.
Úc Linh tê cả da đầu.

Nàng ngây dại nhìn Tiểu Hồng, Tiểu Hồng vừa bới tóc vừa nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt chim cứ như mắt người, khiến Úc Linh cảm thấy vài phần áp lực.

Tuy nhiên, cuối cùng nó lại ngoảnh đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn Úc Linh nữa.

Úc Linh đã thất thần thất vía, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, không biết phải làm sao.

Đây chắc chắn là sủng vật của tên hỗn đản kia. Chẳng lẽ sư huynh của Tiêu Y chính là tên hỗn đản đó sao? Không thể nào, làm sao có thể? Tiêu Y khéo léo, hiểu chuyện, đáng yêu như thế, lại có một vị sư huynh như thế? Nói đùa cái gì?

Mạnh Tiểu hai mắt sáng rực, hiếu kỳ nhìn chú chim nhỏ màu đỏ như đang dọn dẹp tổ mình, chỉ thoáng cái đã làm tóc Tiêu Y rối bù.

Tiêu Y vô cùng kinh hỉ, nâng niu Tiểu Hồng trong tay, ngắm nghía một lát, sau đó áp nó lên mặt mình cọ xát.

“Tiểu Hồng, lâu như vậy không thấy, nhớ ngươi muốn chết.”

“Kít tra!”

Tiểu Hồng trợn trắng mắt, ra sức giãy giụa, nhưng nó chỉ là một con chim, bị Tiêu Y ôm chặt không thể nhúc nhích.

Mãi một lát sau, Tiểu Hồng mới từ trong tay Tiêu Y thoát ra, bay đến trước mặt Tiêu Y, vừa líu lo ríu rít vừa chỉ trỏ.

“Vừa gặp mặt đã như thế, là muốn chọc ta buồn chết sao?”

Tiểu Hồng ngày càng có linh tính, líu lo ríu rít, như là một đứa bé. Tiêu Y lúc này lại cười đến tít mắt, đôi mắt to tròn híp lại thành một đường chỉ.

Tiểu Hồng đã xuất hiện ở đây, nhị sư huynh khẳng định cũng ở đây.

Tiêu Y một lần nữa nâng Tiểu Hồng trong tay, hỏi: “Tiểu Hồng, nhị sư huynh và mọi người đâu rồi?”

Tiểu Hồng kêu lên một tiếng, rồi bay vụt về phía trước.

Tiêu Y hớn hở nói với Mạnh Tiểu và Úc Linh: “Hai vị tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, đi tìm sư huynh của ta.”

Úc Linh chần chờ, há to miệng. Nàng không muốn đi gặp tên gia hỏa kia, bởi tên gia hỏa đó đã để lại ấn tượng ghê tởm và đáng sợ trong nàng.

Nàng há to miệng, vừa định nói gì đó, thì Tiêu Y đã đi trước một bước.

Mạnh Tiểu cười như không cười nhìn nàng, hỏi: “Đi cùng?”

Úc Linh trong lòng giật thót. Nha đầu này lẽ nào đã nhìn ra điều gì? Quả không hổ là người của đại sư tỷ, không giống như nha đầu Tiêu Y vô tâm vô phế kia.

“Đi thôi!”

Đầu óc Úc Linh có chút loạn, nhất thời cũng không biết phải làm sao, chỉ đành đi theo. Thân phận Ma Tộc của nàng một khi bại lộ, ở nơi này thì ngay cả tro cốt cũng chẳng còn.

Tiểu Hồng dẫn ba người xuyên qua các con phố trong thành, chưa đầy nửa ngày đã đến nơi Lữ Thiếu Khanh ở.

Khi đến nơi, Tiểu Hồng kêu lên một tiếng, rồi bay thẳng vào trong.

Tiêu Y đánh giá xung quanh một lượt. Trong con ngõ nhỏ, người qua lại thưa thớt. Một vầng nắng trải vàng óng lên bức tường. Nhà cửa nơi đây cách xa nhau, cảnh vật u tĩnh.

Theo Tiêu Y nghĩ, nơi này thật sự rất thích hợp nhị sư huynh lười biếng.

Tiêu Y trong lòng hưng phấn hẳn lên: “Nhị sư huynh chạy xa như vậy tới đây, rốt cuộc có chuyện gì vui vậy nhỉ?”

Ngay khi Tiêu Y chuẩn bị đẩy cửa, một giọng nói vang lên: “Các ngươi muốn làm gì?”

Tiếp đó, một tên mập chạy đến, sắc mặt kinh hoảng, thấp giọng gầm gừ với Tiêu Y: “Cô nương, ngươi muốn làm gì? Muốn chết sao?”

Quản Đại Ngưu dọa đến tè ra quần. Mấy cô nương này từ đâu chui ra vậy? Không biết trời cao đất rộng sao? Không biết không được tự tiện xông vào nhà dân à? Bên trong đang ở một tên gia hỏa ghê tởm, vô sỉ, hèn hạ, đáng sợ đấy. Mấy cô nương nhỏ các ngươi đi vào, gặp phải tên gia hỏa đó, sẽ bị nuốt chửng đến nỗi xương cốt cũng không còn.

Tiêu Y chống nạnh, bất mãn nói: “Ngươi là ai? Đây là nhà ngươi sao? Từ đâu ra tên mập mạp này? Vừa mở miệng đã đáng ghét như vậy, ai muốn chết?”

“Ôi chao, nha đầu này, ta đây là vì tốt cho ngươi đó, đừng có không biết lòng tốt của người khác.”

Quản Đại Ngưu khẽ nói: “Nơi này chính là nhà ta, các ngươi muốn làm gì? Muốn trộm đồ à? Đi nhanh lên, không thì ta thu thập các ngươi đấy.”

Mạnh Tiểu hai mắt sáng rực, nhảy ra, nắm hai nắm đấm tròn vo, đôi nắm tay trắng nõn mũm mĩm, các khớp xương kêu răng rắc: “Muốn đánh nhau sao?”

“Từ đâu ra nữ tử bạo lực thế này?”

Tiêu Y nghe Quản Đại Ngưu nói, thái độ lập tức thay đổi, không chừng đây là bạn của các sư huynh. Nàng cười tươi, khách khí nói: “Nhà ngươi ư? Ca ca mập mạp, chắc ngươi quen sư huynh của ta đúng không? Ta đến tìm sư huynh của ta.”

“Sư huynh của ngươi ư? Nào có sư huynh nào ở đây?”

“Sư huynh của tên này sao mà vô trách nhiệm thế? Lại bỏ rơi cô sư muội đáng yêu ngọt ngào thế này sao?” Mặc dù trước mắt ba người đều là mỹ nữ, nhưng Quản Đại Ngưu không có tâm tư nói chuyện với mỹ nữ. Tên hỗn đản kia đang ở bên trong, trước đó đã nói không có việc gì đừng đi quấy rầy hắn. Nếu để mấy nha đầu này làm phiền tên hỗn đản kia, hắn lại có cớ để đánh ta.

Vừa nghĩ đến mình bị đánh đến nghi ngờ nhân sinh, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên. Hắn cũng chẳng quan tâm trước mắt đều là mỹ nhân họa thủy nữa, trực tiếp thấp giọng quát: “Cút, cút hết cho Bàn gia ta!” Các ngươi không cút, ở đây cãi vã, làm phiền tên hỗn đản kia thì cuối cùng xui xẻo là ta!

Mạnh Tiểu thở phì phò vung nắm đấm, nói với Tiêu Y: “Tiểu Y muội muội, tên mập này đáng ghét quá, ta muốn đánh hắn.”

Tiêu Y có chút chần chờ: “Sư huynh của mình đang ở bên trong, nơi này là nhà của tên mập mạp, tên mập này chắc quen sư huynh, không chừng là bạn đó.” Nàng lắc đầu nói: “Không tốt đâu, dù sao cũng là bạn của sư huynh.”

“Ai là bạn với sư huynh của ngươi?” Quản Đại Ngưu lúc này đã tức giận: “Mấy cô nương này có nghe lời người khác không vậy? Cút nhanh lên!”

Mạnh Tiểu càng tức giận hơn, kêu lên: “Ôi chao, ta nhịn không nổi rồi, ta muốn thu thập hắn!” Nói xong trực tiếp ra tay với Quản Đại Ngưu.

Quản Đại Ngưu nổi giận: “Được, hảo tâm để các ngươi đi, ngươi nha đầu thế mà còn dám động thủ!” Hắn tức giận nói: “Cô nương thấp bé, ngươi đây là tự tìm đau khổ!”

“Cô nương thấp bé?” Mạnh Tiểu triệt để bùng nổ: “Ngươi đi chết đi!”

Mạnh Tiểu nổi giận như một con hổ bị bứt lông, gần như ra tay toàn lực. Mặc dù Quản Đại Ngưu cũng có thực lực Kết Đan, nhưng hắn chỉ là Kết Đan tầng hai, đối mặt với cao thủ Kết Đan tầng chín như Mạnh Tiểu, không đến mấy hiệp đã bị đánh ngã lăn xuống đất, kêu la oai oái: “Đừng, đừng đánh nữa…”

Một lúc lâu sau, Quản Đại Ngưu sưng mặt sưng mũi nằm trên mặt đất, mặt mũi sinh không thể luyến, hoài nghi nhân sinh. “Nha đầu đáng sợ như vậy từ đâu xuất hiện?”

Sau khi thu thập Quản Đại Ngưu một trận, Mạnh Tiểu trong lòng thoải mái hơn, hung dữ nói với Quản Đại Ngưu: “Cô nương thấp bé ư? Lần sau nghe thấy một lần đánh ngươi một lần!”

Tiêu Y thì quỳ xuống, vẻ mặt mang theo vài phần áy náy: “Không có ý tứ nha, ca ca mập mạp, ta đích xác là tìm đến sư huynh.”

Quản Đại Ngưu lắc đầu, ngữ khí mơ hồ không rõ: “Bên trong, bên trong… bên trong không có sư huynh của ngươi, bên trong chỉ có một tên gia hỏa hèn hạ vô sỉ.”

“Cô nương này mà cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, tốt hơn nhiều so với cái tên bạo lực nữ kia. Không thể nào là sư muội của tên hỗn đản đó.”

“Trùng hợp, đây chính là biệt hiệu của nhị sư huynh ta.” Tiêu Y cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, chính là sư huynh của ta…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2623: Có thể hay không nói?

Chương 2622: Lần thứ hai nện bạo

Chương 2621: Chính diện đối chiến, ta có thể chỉ tay trấn áp hắn