» Chương 452: Nếu không có Hóa Thần, Vân Tâm tỷ tỷ cũng cho ta sư huynh sinh hầu tử

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Quản Đại Ngưu nằm rạp trên mặt đất, run rẩy bần bật, cảm thấy nhân sinh vô vọng. Bị tên hỗn đản này ghi chép như vậy, đời này xem như bỏ đi rồi.

Có nên đi tìm tằng tổ, nhờ hắn ra tay, giúp ta giết chết tên hỗn đản này không?

Sau khi đánh Quản Đại Ngưu một trận, Lữ Thiếu Khanh vỗ tay, hừ lạnh: “Đem tình báo của Thiên Cung môn cho ta. Chuyện này ta cũng không thèm chấp ngươi.”

Quản Đại Ngưu đứng lên, trong lòng bi phẫn vô cùng, rất muốn khóc, cũng muốn một ngụm nuốt sống tên hỗn đản này.

Ngươi đánh ta, còn muốn ta cung cấp thông tin cho ngươi? Xong, cứ như thể ngươi không chấp ta là một ân huệ vậy!

“Ta cho ngươi tình báo, ngươi còn đánh ta thì sao?”

Lữ Thiếu Khanh trả lời khiến Quản Đại Ngưu thổ huyết: “Vậy ngươi cứ chịu thiệt đi.”

Quản Đại Ngưu tức giận đến nghiến răng, nhưng trước thực lực tuyệt đối, hắn căn bản không thể làm gì Lữ Thiếu Khanh.

Tiểu sư muội thân thiết xuất hiện, Tiêu Y đi an ủi Quản Đại Ngưu: “Bàn tử ca ca, huynh cứ yên tâm đi, nhị sư huynh ta nói lời giữ lời, nói không chấp liền không chấp mà.”

Nhìn Lữ Thiếu Khanh ngồi dưới đình, ung dung nhấm nháp linh đậu, trong lòng Quản Đại Ngưu lại khó chịu: “Hừ! Hắn ta đã đánh ta nhiều lần như vậy rồi.”

Ngay cả thù giết cha mà bị đánh nhiều lần như vậy cũng đã phải tiêu tan rồi!

Tiêu Y không đồng tình với điều đó, nàng bèn nói rõ: “Ngươi cứ nghĩ thế đi. Ngươi biết Tuyên Vân Tâm tỷ tỷ chứ?”

Quản Đại Ngưu đương nhiên biết, lúc ấy chính là nhận được tin tức Tuyên Vân Tâm gửi tới mới đem thông tin về hắn phát ra ngoài.

Lúc ấy hắn cảm thấy, với thân phận của Tuyên Vân Tâm, không cần thiết lừa hắn, hơn nữa chuyện xấu của đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, đây tuyệt đối là một tin tức lớn, phát ra ngoài điểm cống hiến cũng sẽ nhiều.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới sẽ trêu chọc đến tên đáng sợ Lữ Thiếu Khanh này.

Hối hận không kịp, hối hận đã quá muộn.

“Vân Tâm tỷ tỷ sau đó bị nhị sư huynh ta bắt làm tù binh, chờ đợi ở chỗ chúng ta hơn nửa năm, còn đánh trọng thương Đại sư huynh của nàng là Cận Hầu, mới hả giận rồi thả nàng đấy.”

Quản Đại Ngưu run bắn, lớp mỡ trên người rung lên vì hoảng sợ. Tên hỗn đản này lại đáng sợ đến thế sao?

Hắn run rẩy hỏi: “Một năm trước, có tin đồn nói tiểu Hầu gia bị thương, là vì chuyện này sao?”

Tiêu Y gật đầu: “Đúng vậy, hắn muốn đi cứu Vân Tâm tỷ tỷ, còn bắt nạt ta, bị nhị sư huynh ta đánh cho một trận, rồi xám xịt bỏ chạy.”

Sau đó nàng ghé sát lại mấy bước, thì thầm với hắn: “Lúc ấy nhị sư huynh cũng là nghe nói Điểm Tinh phái có Hóa Thần mới thả Vân Tâm tỷ tỷ đấy. Nếu không thì, ta cảm thấy Vân Tâm tỷ tỷ đời này cũng chạy không thoát đâu, cứ ngoan ngoãn sinh con khỉ cho nhị sư huynh ta thôi, ôi…”

Một hạt linh đậu bay tới, trúng đầu Tiêu Y.

Lữ Thiếu Khanh quát: “Còn ở đó làm hỏng thanh danh của ta? Có phải ngươi ngứa đòn rồi không?”

Tiêu Y le lưỡi, lườm Quản Đại Ngưu một cái với ánh mắt “ngươi tự cầu phúc đi”, rồi vội vàng chạy về dưới đình.

Vừa trở về, Tiêu Y lập tức bị ai đó kéo lại.

Tiêu Y nhìn kỹ thì là Mạnh Tiểu. Nàng ta tròn vo với vẻ dè chừng trên mặt. “Mạnh Tiểu tỷ tỷ, sao vậy?”

“Ngươi không khỏe sao?”

Sau khi nói xong, nàng quan tâm đưa tay sờ trán Mạnh Tiểu một cái: “Quả nhiên là tỷ tỷ, trán cũng lớn hơn ta chút!”

“Tiểu Y muội muội, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Ngữ và Tuyên Vân Tâm vậy?” Mạnh Tiểu trong lòng căng thẳng, không biết vì sao trái tim nhỏ đập thình thịch, có một cảm giác bất an.

Tiêu Y kỳ quái: “Hỏi cái này làm gì chứ? Cũng đâu phải chuyện gì quan trọng.”

“Rất quan trọng!” Mạnh Tiểu bỗng nhiên thốt lên một tiếng, khiến mọi người giật mình.

Chú ý thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn sang, mặt Mạnh Tiểu lại ửng đỏ lên, kéo Tiêu Y nói: “Đi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện…”

“Cô nàng cổ quái.” Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, nhưng đó là chuyện của nữ nhân, hắn cũng lười bận tâm.

Hắn quay sang nhìn Quản Đại Ngưu: “Sao rồi, nghĩ thông suốt chưa?”

Nghe nói Tuyên Vân Tâm trải qua thảm trạng, Quản Đại Ngưu không còn ý định kiên cường bất khuất. Không thể trêu vào, không thể trêu vào, vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu đi.

Nhưng hắn vẫn còn lo nghĩ: “Ta đem tình báo cho ngươi, ngươi có thể bán đứng ta không?”

Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, hàm răng trắng xóa khiến Quản Đại Ngưu cảm thấy lạnh sống lưng: “Ngươi muốn ta lấy đạo tâm ra thề sao?”

Được rồi, vẫn là miễn đi.

Quản Đại Ngưu lắc đầu. Úc Linh nãy giờ không nói gì cũng âm thầm cắn răng.

Đạo tâm ư?

Tên hỗn đản ngươi là đem nó ra để chơi!

Thiên Cung môn cụ thể tình báo, Quản Đại Ngưu trên tay cũng không có, hắn phải tốn chút thời gian theo môn phái của mình đổi ra.

Tình báo về những môn phái như Thiên Cung môn giá trị rất lớn, người bình thường đi mua không tốn trên mười mấy vạn thì không mua được, hơn nữa còn dễ dàng không đầy đủ.

Hiện tại có Quản Đại Ngưu – Thiên Cơ giả – ra tay, một viên linh thạch cũng không cần tốn, khiến Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.

Xử lý xong chuyện với Quản Đại Ngưu, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hạ xuống người Úc Linh.

Cô nàng Ma Tộc này muốn làm gì?

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh khiến Úc Linh lại một lần nữa cảm thấy căng thẳng.

Nhưng nàng không có chỗ nào có thể đi, đã đến nơi này, chỉ có thể kiên trì tiếp tục giả bộ thôi.

Chỉ hi vọng màn cải trang không có vấn đề gì.

Úc Linh thầm nói trong lòng.

Ma Tộc và Nhân tộc không có gì khác nhau, đều là nhân loại.

Bất quá sau này Ma Tộc bị trục xuất, nơi sinh tồn nghèo nàn, hoang vu, cuộc sống rất gian nan.

Trong hàng ngàn năm, thể trạng của bọn hắn so với nhân loại ở thế giới này muốn cường tráng hơn, dáng vóc khôi ngô hơn, làn da ngăm đen.

Đây chính là sự khác biệt giữa Nhân tộc và Ma Tộc.

Làn da trắng nõn của Úc Linh khiến nàng trông không có bất kỳ khác biệt gì với nhân loại, dù nàng có dáng vóc hơi cường tráng, nhưng cũng rất phổ biến.

Điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt màu tím của nàng, hiện tại cũng bị nàng cố ý che giấu, không cách nào nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.

Úc Linh tự khiến mình đứng thẳng hơn, cố nén căng thẳng trong lòng, lạnh nhạt đối mặt với Lữ Thiếu Khanh.

Ta là thiên tài Úc tộc, lực áp thế hệ trẻ của Thánh tộc, ta sẽ không sợ ngươi.

Nhưng mà, Úc Linh vẫn đánh giá thấp chính mình.

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh thăm thẳm, ánh mắt hắn tạo cho Úc Linh áp lực cường đại, khiến Úc Linh nhất thời cho rằng Lữ Thiếu Khanh là lão yêu quái chuyển thế, đang giả bộ non nớt ở đây.

Ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy, Úc Linh còn có thể cảm nhận được một luồng tang thương.

Không sống được mấy chục, hàng trăm năm, làm sao có ánh mắt như vậy?

Cuối cùng, Úc Linh không chống đỡ được ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, đành phải dời ánh mắt của mình đi, không dám đối mặt với Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt: Tiểu tử, dám cùng ta đối mặt?

Nhìn mắt ta không giết chết ngươi mới lạ.

Dẫn đầu sự đắc ý trong lòng hiếu kỳ, sau đó hắn nói với Úc Linh: “Xem ngươi bộ dạng này, hẳn là bị làm phản đồ rồi đúng không?”

Úc Linh chấn kinh, giờ khắc này khí tức toàn bộ loạn, khó có thể tin, thậm chí là kinh hoàng: “Ngươi, ngươi làm sao biết được?”

Nàng không có nói với ai, bên Ma Tộc cũng không có khả năng nói cho Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy phản ứng của Úc Linh, biết mình đoán không sai: “Các ngươi Ma Tộc cũng không phải quái vật gì, điểm tâm tư nhỏ này, ta vẫn đoán không ra sao?”

“Ma, Ma Tộc?”

Lữ Thiếu Khanh trấn trụ ba người ở đây…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2599: Cùng Độn Giới khai chiến?

Chương 2598: Thế giới đối mập mạp ác ý

Chương 2597: Ta cùng ta sư huynh nói chuyện