» Chương 491: Bàn ca ta có cái huyền gia gia
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025
Thân ảnh Quản Đại Ngưu cứng đờ, hắn không dám quay đầu lại, chẳng nói chẳng rằng, như mông dính lửa, bay biến mất trước mặt hai tên đệ tử Thiên Cung môn.
Hai tên đệ tử Thiên Cung môn ngơ ngác nhìn theo hướng Quản Đại Ngưu biến mất. Họ không khỏi kinh ngạc: “Thằng béo từ đâu ra thế?” “Là Ma Tộc sao?” “Không giống lắm, chưa thấy qua Ma Tộc nào hèn hạ đến thế…”
Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt, đây là cái quái gì không biết! Tới đây thu thập tài liệu, đến lúc sẽ làm một tin tức lớn, đăng trên Thiên Cơ Báo. Sau đó thừa cơ mà kiếm chút tiền phi nghĩa. Tục ngữ đều nói, người không tiền phi nghĩa không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm không mập. Thân thịt mỡ này của ta chính là minh chứng tốt nhất.
Ta chỉ muốn lặng lẽ rời đi, vì sao lại bị phát hiện?
Quản Đại Ngưu hồi tưởng cổ ám kình vừa rồi, hắn lập tức hiểu ra. Ngoại trừ tên hỗn đản đó ra, không ai làm như vậy cả.
“Tên hỗn đản đáng ghét, ngươi tốt nhất đừng để Bàn gia ta gặp lại ngươi, nếu không ngươi nhất định sẽ biết tay ta!” Quản Đại Ngưu vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi, đặt lời cay nghiệt.
“Ngươi đang nói ta đó à?”
Bỗng nhiên, thanh âm Lữ Thiếu Khanh vọng lên bên tai hắn, dọa Quản Đại Ngưu giật mình run rẩy, cả người trực tiếp từ không trung rơi xuống.
“Bịch!” một tiếng, Quản Đại Ngưu rơi xuống đất, mắt nổ đom đóm.
“Ngươi, ngươi…” Quản Đại Ngưu hận làm sao tên hỗn đản ngươi lại âm hồn bất tán thế này, ngươi đích thị là quỷ rồi! Hơn nữa còn là loại Ác Quỷ đến Địa Ngục cũng không dám thu.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt mình, Quản Đại Ngưu bi phẫn vô cùng: “Hỗn đản, ngươi quá đáng!” Dù sao chúng ta cũng coi như cùng nhau trộm đạo, vậy mà vào khoảnh khắc cuối cùng lại bán đứng ta!
Lữ Thiếu Khanh khẽ cười một tiếng: “Ta không biết ngươi đang nói gì cả.”
“Không biết sao?” Quản Đại Ngưu tức giận đến mức nhảy phắt dậy, gầm thét: “Đừng có ở đây giả ngu! Thiên Cung môn có Hóa Thần trở về, ngươi không báo một tiếng, một mình bỏ chạy, ta nhịn. Nhưng ngươi vậy mà lại để ta bại lộ, đây là chuyện con người có thể làm sao?”
Từng gặp qua kẻ tiện nhân, nhưng chưa từng thấy kẻ nào hèn như ngươi! Ngươi tên hỗn đản này rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn lên, mới có thể hèn hạ đến mức này.
Lữ Thiếu Khanh giả vờ kinh ngạc: “Không thể nào, ngươi bại lộ rồi sao?” Sau đó khẩn trương nhìn quanh: “Thiên Cung môn chẳng lẽ không đuổi theo chứ?”
Quản Đại Ngưu cắn răng: “Đừng có ở đây mà diễn! Ngươi tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ vẫn là chuyện giữa ngươi và Hạ Ngữ trước đó đó sao?”
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Nào có, chuyện đó không phải đã qua rồi sao? Ta cũng không để ở trong lòng.” Sau đó còn giả vờ hữu hảo, vỗ vỗ vai Quản Đại Ngưu: “Ngươi cũng không cần để bụng, không cần quá bận tâm.”
Ta bận tâm ư? Ta hiện tại là hối hận, chỉ hận lúc ấy không viết rõ ràng hơn, để người Tề Châu đánh chết ngươi luôn rồi.
Nhìn Quản Đại Ngưu nghiến răng nghiến lợi, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục vỗ vai hắn nói: “Không cần lo lắng, Thiên Cung môn không phải không nhìn thấy tướng mạo ngươi sao? Chỉ thấy bóng lưng ngươi mà thôi.” Sau đó đánh giá Quản Đại Ngưu một lượt: “Đến lúc ngươi gầy bớt chút, trừ phi chính ngươi đi tự thú, nếu không người Thiên Cung môn tuyệt đối không tìm được tới đầu ngươi đâu.”
Giảm béo ư? Đời này cũng không thể giảm béo!
Quản Đại Ngưu cắn răng: “Ngươi tốt nhất đừng có lại trêu chọc ta, nếu không ta sẽ đi Thiên Cung môn tự thú, cùng ngươi đồng quy vu tận!”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Lữ Thiếu Khanh lúc này ánh mắt trở nên bất thiện.
“Không sai, chính là uy hiếp, thì sao nào?” Đến nước này, Quản Đại Ngưu cũng không sợ: “Ngươi còn có thể giết ta hay sao?”
“Đừng cho là ta không dám, giết ngươi, càng có thể che giấu tai mắt người.” Lữ Thiếu Khanh lúc này trở mặt, lộ ra sát ý.
Quản Đại Ngưu cười lạnh: “Ta có một huyền gia gia, lão nhân để lại chút đồ vật trên người ta, ngươi không sợ chết thì cứ thử xem.”
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã sớm có suy đoán về thân phận Quản Đại Ngưu, bất quá sau khi nghe được, vẫn có chút giật mình. Sau đó, hắn cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Huyền gia gia ngươi là Hóa Thần sao?”
“Hóa Thần?” Quản Đại Ngưu tựa như nghe được trò đùa buồn cười nhất, lộ ra vẻ khinh thường: “Hóa Thần trước mặt huyền gia gia ta cũng phải cung cung kính kính, khách khí, ngươi nói huyền gia gia ta là cảnh giới gì?”
Ta sát, tên gia hỏa này địa vị lớn đến thế sao? Hóa Thần cũng không dám phách lối, huyền gia gia hắn sẽ không phải Luyện Hư chứ?
Lữ Thiếu Khanh lúc này liền thay đổi một bộ sắc mặt: “Bàn ca, ngươi có mệt không, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?”
“Hừ!” Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tựa hồ sợ, trong lòng Quản Đại Ngưu không khỏi sinh ra mấy phần thống khoái, Mã Đức, sớm biết tên hỗn đản này sẽ sợ, thì lúc đó nên lôi huyền gia gia mình ra rồi. Cũng không đến mức ăn nhiều đau khổ như vậy.
“Về sau ít chọc ta, nếu không ta để huyền gia gia ta đến giết chết ngươi.” Quản Đại Ngưu bắt đầu phách lối.
Lữ Thiếu Khanh bên này suy nghĩ một phen sau đó hỏi lại: “Huyền gia gia ngươi hẳn là cao tầng Thiên Cơ Các đúng không? Sẽ không dễ dàng xuất động như vậy chứ?” Đây cũng là lý do tên béo này dùng tên giả công bố tin tức sao?
Quản Đại Ngưu không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh sẽ đoán được thân phận huyền gia gia mình, hắn hừ một tiếng: “Không sai, mặc dù sẽ không dễ dàng xuất động, nhưng ngươi chỉ cần biết, huyền gia gia ta chỉ cần hô một hơi là có thể giết chết ngươi.”
“Đúng thế, đúng thế.” Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Đây không phải trước đó có hiểu lầm sao, hiện tại mọi người hiểu lầm cũng hóa giải rồi.”
“Hóa giải?” Quản Đại Ngưu được voi đòi tiên: “Gọi Bàn ca tới nghe.”
“Bàn ca.” Lữ Thiếu Khanh không có nửa điểm do dự, gọi mười phần tự nhiên, thuần thục, như đã gọi vô số lần rồi. “Trước đó có gì đắc tội, mọi người cứ coi như không có chuyện gì đi, đến giờ, chúng ta xem như tử sinh chi giao.”
“Về sau chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
Kẻ sợ hãi.
Trong lòng Quản Đại Ngưu khinh bỉ, lưng của hắn bất tri bất giác thẳng tắp lên, lá bài huyền gia gia này thật tốt dùng, một câu liền có thể dọa được tên gia hỏa này. Kết quả là, Quản Đại Ngưu đắc ý quên hình đối Lữ Thiếu Khanh nói: “Vậy thì tốt, lần này ngươi thu hoạch được bao nhiêu ta một nửa, còn có số linh thạch ta cho ngươi trước đây, cũng trả lại cho ta.”
Nếu không phải vì ngươi tên hỗn đản này dọa dẫm ta quá nhiều linh thạch, ta còn không đến mức muốn động ý đồ xấu với Thiên Cung môn. Ta hiện tại thành một tên hiệp sĩ gánh tội thay rồi. Gánh tội thay thì gánh tội thay, điều kiện tiên quyết là ta phải có đủ chỗ tốt mới được.
Lữ Thiếu Khanh ngồi thẳng dậy, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn Quản Đại Ngưu: “Ngươi nói thật chứ?”
Ngươi vậy mà lại dám đòi linh thạch của ta?
Quản Đại Ngưu hừ một tiếng: “Sao? Không muốn sao? Mau lấy ra!”
“Nếu không đợi huyền gia gia ta vừa đến, chính ngươi tự xem xét mà xử lý đi.”
Quản Đại Ngưu đắc ý lần nữa lôi huyền gia gia mình ra, ta không tin không dọa được ngươi.
Thế nhưng sau một khắc, một nắm đấm xuất hiện trước mặt Quản Đại Ngưu…