» Chương 493: Bàn ca mới chỗ dựa

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Ung Y cười ha hả không ngừng: “Nơi này là địa bàn của ta, ngươi nói không đồng ý là không đồng ý sao?”

Lữ Thiếu Khanh đe dọa Quản Đại Ngưu: “Béo ú, đuổi hắn ra ngoài, nếu không ta đánh ngươi!”

Ung Y nhìn thấy những vết tích sưng mặt sưng mũi của Quản Đại Ngưu, lập tức hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh đã làm chuyện tốt gì. Ngay lập tức, hắn nói với Quản Đại Ngưu: “Béo ú, lại đây, sau này ta bảo kê cho ngươi!”

Quản Đại Ngưu trong lòng vui sướng khôn tả. Phụ thân và huyền gia gia của mình đều không ở đây, hắn bị ức hiếp không cách nào phản kháng. Giờ đây Bàn gia ta có chỗ dựa mới, ta còn sợ ngươi cọng lông gì!

Không chút do dự, Quản Đại Ngưu lập tức lướt đến bên cạnh Ung Y, dính chặt lấy chỗ dựa của mình.

Sau đó, Quản Đại Ngưu như một con gà trống béo kiêu ngạo, đắc ý ngẩng cao đầu về phía Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở Quản Đại Ngưu: “Hắn ở đây, mục tiêu quá rõ ràng, dễ dàng dẫn dụ người của Thiên Cung môn. Ngươi xác định chứ? Nghĩ cho mạng nhỏ của mình, ngươi vẫn nên đuổi hắn đi đi. Thiên Cung môn trả thù sẽ không đơn giản như vậy đâu, đừng để hắn kéo ngươi vào vòng xoáy này.”

Ung Y hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh muốn hắn rời đi hoặc dọn ra ngoài, đây là muốn phủi sạch quan hệ với mình, đề phòng Thiên Cung môn trả thù. Trong lòng hắn tức giận khôn nguôi: “Tiểu tử, ngươi đang ghét bỏ ta đó sao? Trước đó còn cầu ta giúp ngươi, bây giờ dùng xong rồi, đã muốn đuổi người đi. Đúng là loại người ăn cháo đá bát! Quả nhiên là cặn bã nam. Muốn có được đồ nhi ngoan của ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Quản Đại Ngưu khinh thường nói: “Thôi đi! Cho dù có trả thù thì đã sao? Tiền bối thực lực mạnh như vậy, có gì mà phải lo lắng? Ta chính là muốn đối nghịch với ngươi đấy!”

Lữ Thiếu Khanh ánh mắt sâu thẳm, hỏi Quản Đại Ngưu: “Béo ú, ngươi đây là muốn đối nghịch với ta sao?”

Quản Đại Ngưu cười đắc ý: “Có tiền bối ở đây, ta sợ ngươi cọng lông gì! Trừ phi ngươi có thể đánh thắng tiền bối Nguyên Anh chín tầng!” Hắn cười hắc hắc không ngừng, đôi mắt nhỏ lộ ra ánh đắc ý: “Tiền bối ở đây ở thế nào cơ? Ta hoàn toàn vui lòng! Ngươi có biết kính lão yêu ấu không? Ngươi cái tên hỗn đản này, đối với Ung Y tiền bối thì vô lễ, xuống dưới lại ức hiếp sư muội, đúng là tên ác bá điển hình! Bàn gia ta chính là muốn đấu tranh với loại hỗn đản ác bá như ngươi, thề sống chết bất khuất!”

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, Quản Đại Ngưu càng cười càng vui vẻ: “Không làm gì được ta đúng không? Ngươi còn có thể đánh ta sao? Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi có chút thực lực là có thể tùy ý ức hiếp người khác! Nói cho ngươi biết, kể từ hôm nay trở đi, Bàn gia ta không sợ ngươi!”

“Đúng không, tiền bối?” Chưa hết đâu, còn phải hỏi ý kiến tiền bối mới được.

Việc Lữ Thiếu Khanh trầm mặc khiến Ung Y trong lòng thư sướng vô cùng, như là táo bón ba ngày đột nhiên tuôn ra ngàn dặm, loại cảm giác sảng khoái đó. Hừ, tiểu tử, để ngươi cuồng, để ngươi phách lối! Ngươi muốn đối phó cái tên béo ú này, ta liền giúp hắn, chọc tức chết ngươi! Để ngươi đánh chủ ý lên đồ đệ ta sao?

Nhìn xem Ung Y và Quản Đại Ngưu dáng vẻ đắc ý, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười ha hả. Hắn nói với Mạnh Tiểu: “Tiểu cô nương, giúp ta đánh tên béo ú này một trận, thế nào?”

Ung Y cảnh giác hẳn lên: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Mã Đức, ngươi đây là coi ta không tồn tại sao? Ngay trước mặt ta xúi giục đồ đệ của ta, ta còn chưa có chết đâu!”

Quản Đại Ngưu liếc nhìn Mạnh Tiểu, cũng không nhịn được run rẩy một cái. Hắn đánh không lại tiểu cô nương đầu nấm này.

Mạnh Tiểu cũng hừ một tiếng: “Tên đáng ghét, làm cái gì vậy? Ngươi muốn đuổi ta đi, thế mà còn muốn ta giúp ngươi đánh người? Sư phụ ta mặt mũi còn muốn hay không? Ta mới không muốn, ta sẽ không nghe ngươi!”

Ung Y trong lòng yên tâm, đồ đệ của mình dù sao cũng là đồ đệ của mình, thời khắc mấu chốt không có tuột xích.

Quản Đại Ngưu trong lòng cũng đại định: “Hừ, tính sai rồi sao? Ngươi cho rằng nương tựa theo sắc đẹp của ngươi liền có thể câu dẫn được mỹ nữ nhà người ta sao? Vô sỉ! Ghét nhất loại hỗn đản ỷ vào mình có vài phần tư sắc mà đi lung tung câu dẫn người khác như ngươi.”

Quản Đại Ngưu đắc ý nói với Mạnh Tiểu: “Mạnh cô nương, cách xa hắn một chút, tên này không phải đồ tốt gì đâu.” Đồng thời còn ném cho Lữ Thiếu Khanh một ánh mắt khiêu khích.

Ung Y đối với Quản Đại Ngưu càng thêm thuận mắt. Tên béo ú này so với tên hỗn đản tiểu tử kia tốt hơn nhiều.

Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, quay người rời đi. Đám người ngây ngẩn cả người, cứ như vậy thôi sao?

Thiều Thừa lắc đầu, cười ha hả, cũng quay người rời đi. Chuyện của người trẻ tuổi, hắn lười nhác tham dự.

Ung Y và Quản Đại Ngưu trong lòng đắc ý, khiến hắn kinh ngạc, tâm tình đơn giản không nên quá thoải mái.

Tiêu Y lại mặt mũi tràn đầy lo lắng. Mạnh Tiểu trong lòng cũng có chút không vui: không phải là khiến hắn không vui sao? Nàng kéo tay Tiêu Y: “Tiểu Y muội muội, hắn không sao chứ?”

Tiêu Y xoay đầu lại, nhìn xem Quản Đại Ngưu dương dương tự đắc, thở dài nói: “Ta đang vì béo ú ca ca lo lắng đây.”

Quản Đại Ngưu thính tai, lập tức xông đến: “Xin chỉ giáo?” Quản Đại Ngưu hiện tại cực kỳ đắc ý, ôm đùi, có chỗ dựa thời gian đơn giản không nên quá mỹ hảo. Tên hỗn đản kia cũng không làm gì được hắn. Quá sung sướng.

Tiêu Y nhìn xem Quản Đại Ngưu dương dương tự đắc, lắc đầu, lời nói thốt ra khiến người kinh ngạc: “Ngươi đắc tội nhị sư huynh, ngươi chờ chết đi.”

Lời này không dọa được Quản Đại Ngưu. Đừng nhìn Lữ Thiếu Khanh cả ngày đánh hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng Lữ Thiếu Khanh không có ý định giết hắn, nếu không đã sớm động thủ rồi. Hơn nữa, hắn còn có át chủ bài, trong lòng hắn không hề lo lắng.

Quản Đại Ngưu cười ha hả, phách lối đắc ý, tràn đầy tự tin, đối với tương lai tràn ngập hi vọng: “Thật sao? Ta cũng phải rửa mắt mà đợi. Có tiền bối ở đây, hắn còn có thể làm gì? Không thấy được hắn ngay cả đánh ta cũng không làm được sao? Hắc hắc…” Càng nghĩ càng đắc ý, Quản Đại Ngưu thậm chí phách lối cười lớn.

Ung Y tâm tình thư sướng, hắn nói với Quản Đại Ngưu: “Béo tiểu tử, nhớ kỹ, nếu tên tiểu tử kia dám đánh ngươi, ngươi trước tiên phát tín hiệu, ta đi giúp ngươi. Hừ, ta không tin, có ta ở đây, hắn còn có thể càn rỡ?” Ung Y tự tin lại bá khí vô song. Những cái khác ta không làm được, không tin còn không bảo vệ nổi một tên béo ú.

Đạt được Ung Y hứa hẹn, Quản Đại Ngưu trong lòng càng thêm vững dạ. Hừ, nơi này là nhà của ta.

Tiêu Y lắc đầu, với sự hiểu biết của nàng về nhị sư huynh, nhị sư huynh khẳng định đã nghĩ ra biện pháp thu dọn tên béo ú này. Được rồi, ta đi xem nhị sư huynh đã.

Tiêu Y đi tìm Lữ Thiếu Khanh, Mạnh Tiểu vội vàng đi theo: “Ta đi với ngươi.”

“Hắc hắc…” Quản Đại Ngưu đắc ý dậm chân đuổi theo, người thắng tự nhiên muốn đi xem bộ dạng chật vật của kẻ thất bại.

Tìm thấy Lữ Thiếu Khanh lúc, Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên nóc một gian nhà, vểnh chân bắt chéo, trông vô cùng nhàn nhã.

“Nhị sư huynh, ngươi không sao chứ?” Tiêu Y đi tới phía dưới, quan tâm hỏi.

Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn lại, Tiêu Y đỉnh đầu có tiểu Hồng đứng ở phía dưới, Mạnh Tiểu đi theo bên cạnh Tiêu Y, Quản Đại Ngưu cười hắc hắc không ngừng, một mặt đắc ý theo ở phía sau.

Chú ý tới ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu thậm chí còn đắc ý khiêu khích một cái.

Lữ Thiếu Khanh ung dung thản nhiên, hắn nói với Mạnh Tiểu: “Tiểu cô nương, ngươi còn tới làm gì? Ra ngoài, ra ngoài…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1118: Mai kia thành quỷ nghèo

Chương 1117: Về sau, xin gọi ta Mộ Dung Khanh!

Chương 1116: Đem người hút khô rồi?