» Chương 498: Cầm đi cho sư phụ ngươi bồi bổ, sư phụ ngươi có chút hư

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Tiêu Y thân thể đột nhiên run lên bần bật, nàng lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra? Sao ta lại cảm thấy một luồng hàn ý vậy?”

À, không đúng. Cảm giác này đã rất lâu không xuất hiện, nhưng trước kia cũng từng có. Tiêu Y đột nhiên sực tỉnh, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nhị sư huynh của nàng. Nàng vừa lúc bắt gặp nhị sư huynh thu hồi ánh mắt.

Tiêu Y tê cả da đầu, nàng hiểu rõ, nhị sư huynh chắc chắn đang tính toán thu thập nàng. Là chê bai thực lực nàng thấp, hay là chê bai biểu hiện vừa rồi của nàng? Tiêu Y cũng biết biểu hiện vừa rồi của nàng rất tệ. Nhưng không còn cách nào, sợ rắn là thiên tính của con gái mà. Có thể có mấy người được như Mạnh Tiểu tỷ tỷ kia chứ?

“Nhị sư huynh, ta…”

Tiêu Y muốn nói gì đó, nhưng Lữ Thiếu Khanh đã mở miệng: “Đi, lột hết lớp da rắn kia ra.”

Tiêu Y ngây người, nhị sư huynh, ngươi muốn làm gì? Ta sợ rắn mà. Trước kia ngươi muốn giáo huấn ta đều âm thầm, sao giờ lại trắng trợn không kiêng nể gì như vậy? Đi ra ngoài một chuyến, sao ngươi lại biến thành người khác vậy? Có phải ngươi bị Đại sư huynh bỏ lại, trong lòng bất bình nên tính tình đại biến không?

Tiêu Y hoài nghi nàng nghe lầm, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, ngươi, ngươi đang nói đùa sao?”

Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi cảm thấy ta giống đang đùa giỡn sao?”

“Nhưng mà, lột lớp da rắn này cũng vô dụng mà.”

Mạnh Tiểu bên cạnh cười khẩy không ngừng, tự mình giải thích cho nàng: “Lớp da rắn này vẫn còn chút dùng, vượt qua phẩm chất nhất phẩm, cũng coi như tài liệu không tệ.”

“Tiểu Y muội muội, ta tới giúp ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh không từ chối, cũng biết Tiêu Y sợ rắn, nên việc để nàng một mình đi lột da thì hơi khó.

“Lột xong, lại đi!” Lữ Thiếu Khanh nhảy lên một cái cây, ngồi xếp bằng.

Tiêu Y vẻ mặt cầu xin, nơm nớp lo sợ tới gần con rắn độc, ở đó khoa tay múa chân, không biết phải ra tay thế nào.

Ung Y đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này, không nhịn được hỏi Thiều Thừa: “Thiều huynh, ngươi cứ để tên tiểu tử kia bắt nạt sư muội như vậy sao?”

Quá đáng mà! Đây là kiểu bá đạo, là sư huynh ức hiếp sư muội, hành vi bắt nạt này bất lợi cho sự đoàn kết của sư môn. Làm sư phụ, sao có thể ngồi nhìn loại hành vi này xảy ra chứ? Phải quản, nhất định phải quản thôi.

Thiều Thừa lắc đầu, mặt vẫn mỉm cười: “Không sao, Thiếu Khanh cũng là vì tiểu Y tốt.”

Ung Y bất bình, nói với Thiều Thừa bằng giọng điệu của người từng trải: “Thiều huynh, phương pháp giáo dục như ngươi là không được. Thân là sư phụ, nhất định phải nghiêm khắc quản giáo, không thể bỏ mặc không quan tâm.”

“Giống tên tiểu tử kia, ta thấy hắn có trăm cái tâm nhãn, không có một cái nào tốt, nhất định phải giáo huấn hắn, chỉnh đốn hắn. Không giấu gì ngươi, ta còn có mấy đồ đệ. Nếu bọn hắn dám làm như vậy, đánh không chết bọn hắn thì cũng coi như ta tính tình tốt rồi.”

Thiều Thừa quay đầu lại nhìn Ung Y một cái, ha ha cười không ngừng.

Ngươi khoác lác thật! Ngươi đối với đồ đệ của ngươi thái độ thế nào, ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao? Ngươi cũng chẳng hơn ta là bao. Ngươi cả ngày trừng mắt, hận không thể nuốt đồ đệ của ta, chẳng phải vì đồ đệ của ta và đồ đệ của ngươi quan hệ tốt sao?

Thiều Thừa nhàn nhạt đáp: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt. Có ta ở đây, bọn hắn cực kỳ đoàn kết, sẽ không có vấn đề.”

Ung Y tức chết, sao lại không nghe lời chứ? Hắn nói: “Ngươi cứ phóng túng như vậy, ngày sau hắn có thể có thành tựu gì?”

Thiều Thừa trong lòng cười thầm, vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt: “Đại đồ đệ và nhị đồ đệ của ta đều là Nguyên Anh kỳ, tiểu đồ đệ kém một chút, chỉ là Trúc Cơ kỳ.”

Ngữ khí bình thản, nhưng lại tràn đầy kiêu ngạo, thậm chí còn có mấy phần đắc ý. Ngươi còn chưa hiểu rõ đồ đệ của ta, nếu không ngươi quả quyết sẽ không nói như vậy. Ngươi là Nguyên Anh chín tầng thì thế nào, tầm nhìn vẫn cạn hẹp vô cùng. Theo Thiều Thừa, đồ đệ của hắn là tuyệt nhất, không ai có thể so sánh.

“Xem đi,” Ung Y lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của Thiều Thừa, “Tiểu nha đầu mới Trúc Cơ kỳ, lại bị sư huynh Nguyên Anh kỳ bắt nạt. Đây rõ ràng là hành vi bắt nạt!”

“Tên tiểu tử kia rõ ràng là cố ý ức hiếp tiểu nha đầu của ngươi.”

Thiều Thừa nhìn Tiêu Y đã kiên trì đi theo Mạnh Tiểu bắt đầu lột da rắn, hắn mỉm cười. “Đây là để giúp tiểu Y vượt qua khuyết điểm. Đây là phép tắc trước sau như một của Thiếu Khanh.”

Ung Y không thể nào hiểu được: “Phép tắc trước sau như một? Cứ như vậy, không mấy ngày nữa tiểu nha đầu này sẽ suy sụp. Ta thấy tốc độ tu luyện của nàng chậm như vậy, chắc chắn là do quanh năm bị bắt nạt mà ra.”

Ung Y cứ ngỡ ba đồ đệ của Thiều Thừa vào môn cùng một lúc. Hai đại đồ đệ đã là Nguyên Anh, còn tiểu đồ đệ chỉ là Trúc Cơ kỳ, chắc chắn là bị bắt nạt đến mức không dám tu luyện.

Thiều Thừa càng thêm đắc ý, ưỡn ngực, chậm rãi khoe khoang với Ung Y: “Ngươi biết tiểu đồ đệ của ta vào môn bao lâu rồi không?”

“Bao lâu?”

Thiều Thừa nắm chặt ngón tay, tính toán một chút, cuối cùng lại hai tay chắp sau lưng, như một thế ngoại cao nhân, chậm rãi nói: “Tính toán thời gian, vẫn chưa tới hai năm. Nàng mới vừa vào môn khi vẫn là Luyện Khí tầng bảy, hiện tại đã là Trúc Cơ tầng sáu.”

“Ta ước chừng, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, rất nhanh nàng có thể đạt tới Trúc Cơ tầng bảy.”

“Cái gì?” Ung Y chấn kinh, vẻ mặt kiểu “ngươi đùa ta đấy à”. Hắn khó có thể tin nhìn Thiều Thừa: “Thiều huynh, ngươi không phải là đang nói đùa đấy chứ?”

Người khác đột phá là lấy năm làm đơn vị, đặt vào miệng ngươi thì đồ đệ của ngươi đột phá là lấy tháng làm đơn vị sao? Nói đùa gì vậy, có thiên tài đến mức đó sao?

Tựa hồ cảm thấy biểu cảm kinh ngạc của Ung Y vẫn chưa đủ đã nghiền, Thiều Thừa lần nữa chậm rãi nói: “Hai đồ đệ lớn của ta vào môn mười năm, ừm, mười một năm rồi. Trước khi vào môn, bọn hắn vẫn chỉ là phàm nhân.”

Ung Y lần nữa bị kinh trụ, lần này hắn ngay cả lời cũng không nói nên lời. Hắn không thể tin được. Đùa đấy à? Thiều huynh, ngươi xác định ngươi thu là người, mà không phải yêu quái?

Biểu cảm đó của Ung Y khiến Thiều Thừa rất hài lòng, sự đắc ý trong lòng hắn không thể diễn tả được. Hắn nói với Ung Y: “Cho nên, đồ đệ của ta làm việc, ta xưa nay không hỏi đến, bọn hắn cũng sẽ không làm ta thất vọng.”

Nhưng nói đi nói lại, Thiều Thừa trong lòng lại sinh ra một nỗi ưu thương nhàn nhạt. Chủ yếu là, ta cái người sư phụ này muốn nhúng tay cũng khó, chi bằng để chính bọn hắn giày vò. Ta làm sư phụ, chủ yếu là giữ gìn sự đoàn kết của sư môn là được rồi.

Ung Y khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh. Tên tiểu tử này, thật sự thiên tài và yêu nghiệt đến mức đó sao? Tên tiểu tử này đã yêu nghiệt như vậy, vậy Đại sư huynh của hắn, đại đồ đệ trong miệng Thiều huynh, rốt cuộc sẽ yêu nghiệt đến mức nào?

“Ha ha, mật rắn, lớn thật!”

Giọng Mạnh Tiểu truyền tới, nàng lấy ra một cái mật rắn từ bụng rắn, lớn hơn nắm đấm của nàng.

Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở một câu: “Cầm đi cho sư phụ ngươi bồi bổ, sư phụ ngươi hơi hư.”

Ung Y giận dữ: “Hỗn đản, ta muốn đánh chết ngươi. . . .”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1108: Tế Thần chết rồi?

Chương 1107: Ta muốn giết chết ngươi

Chương 1106: Vượt giống loài tình yêu, không thể làm