» Chương 594: Hiện tại đi trước đi ngủ nghỉ ngơi

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Lữ Thiếu Khanh chẳng những không sợ hãi, trong giọng nói còn mang theo chút uy hiếp.

Tiểu tử này chán sống rồi sao? Dám uy hiếp một Nguyên Anh như ta?

Thái Thế Định nghĩ một bàn tay sẽ vỗ chết Lữ Thiếu Khanh. Đập chết hai đứa ngươi, chẳng phải sẽ không ai biết chuyện này sao?

“Thật to gan!” Thái Thế Định không hề che giấu sát ý của mình. “Dám uy hiếp ta?”

Lúc này, tim Úc Linh đã treo lên đến tận cổ họng. Tên hỗn đản này không sợ chết sao?

Lữ Thiếu Khanh quả thực không sợ. Hắn hỏi Thái Úc: “Thiếu thành chủ, ý ngươi thế nào?”

Trên mặt Thái Úc lại lộ ra nụ cười quái dị. Hắn nói với Thái Thế Định: “Tam thúc, bọn họ đã cứu ta, ta cũng đáp ứng bọn họ rồi. Hai mươi vạn linh thạch cứ cho hắn đi.”

Đây không phải một con số nhỏ. Cho dù là Thái gia, hai mươi vạn linh thạch mà lấy ra cũng đủ khiến những người trong tộc Thái gia đau xót khôn nguôi.

Giết hai người trước mắt kia, còn thừa hai mươi vạn linh thạch, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra? Còn cái gọi là thanh danh ư? Hừ, người Thánh tộc quan tâm là thực lực, không phải thanh danh. Thực lực không đủ, cho dù có thanh danh tốt cũng chẳng ai thèm để ý ngươi.

Thái Thế Định còn muốn nói gì đó, nhưng Thái Úc lại cười và nháy mắt ra hiệu với lão. Thái Thế Định khẽ giật mình, sau đó cho người lấy ra một chiếc trữ vật giới chỉ, tức giận ném về phía Lữ Thiếu Khanh: “Hai mươi vạn linh thạch, cầm lấy!”

Lữ Thiếu Khanh nhận lấy xem xét, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.

“Cảm ơn Thiếu thành chủ, cảm ơn Thái trưởng lão. Ta đã nói rồi, Thái gia không phải loại gia tộc keo kiệt.”

Có hai mươi vạn linh thạch, hắn tiếp đó sẽ tìm nơi vào trong giới chỉ. Nửa ngày cũng không cần, hắn là có thể khỏi hẳn. Chỉ cần hắn khôi phục lại rồi, cho dù Thái Thế An, thành chủ Nguyên Anh tầng năm, có đến hắn cũng không sợ.

Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, mà Thái Úc cũng cười lên, cũng vui vẻ không kém. Hắn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính, ta cho người đưa các ngươi đi nghỉ ngơi. Chờ ta khôi phục, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi.”

“Tốt, tốt.” Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí chút nào. Ở lại Thái gia, ngược lại không cần tự mình ra ngoài tìm chỗ ở. Ra ngoài tìm nơi, còn phải tự mình bỏ linh thạch, tốn kém lắm!

Người Thái gia đưa Lữ Thiếu Khanh cùng Úc Linh đi xuống an bài chỗ ở. Mà Thái Thế Định vẫn không hiểu Thái Úc đang giở trò gì.

“Tiểu Úc, không giết hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn kết giao bằng hữu với hắn sao?” Đứa cháu trai của ta lúc nào lại có tính cách tốt như vậy? Tên Trương Chính kia, không giết, chẳng lẽ còn giữ lại để gây phiền toái cho mình sao? Tên tham lam kia, thật sự cho rằng Thái gia chúng ta là người lương thiện sao?

Thái Úc cười khẩy. Hắn nói với Thái Thế Định: “Tam thúc, ta đã thề sẽ cho hắn hai mươi vạn linh thạch rồi.”

Biết Thái Úc đã lấy đạo tâm thề, Thái Thế Định nhíu mày, lão quát mắng: “Ngươi hồ đồ! Chuyện này có thể tùy tiện thề sao?”

Một khi vi phạm lời thề, đạo tâm sẽ hủy, người cũng sẽ phế đi. Thái Úc là trụ cột tương lai của Thái gia. Nếu hắn xảy ra ngoài ý muốn, Thái gia sẽ phải chịu tổn thất không thể lường.

Thái Úc nhưng không hề để ý, hắn vẫn cứ cười khẩy không ngừng: “Cho nên, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết.”

“Chờ ta giải độc, chữa khỏi vết thương xong, ta sẽ cho hắn biết sự lợi hại của ta.”

Thái Úc không còn che giấu nữa, lộ ra sát ý, trong mắt hắn lóe lên ánh mắt hung ác. Lữ Thiếu Khanh đã thừa cơ gây khó dễ cho hắn, buộc hắn phải cúi đầu. Phần sỉ nhục này, hắn muốn tự tay rửa sạch, gấp trăm lần trả lại Lữ Thiếu Khanh.

Đồng thời, hắn nghĩ tới Úc Linh, trong lòng chợt nóng rực: “Còn có nàng kia, ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta!”

Úc Linh cao lãnh, tựa như một tòa băng sơn, khiến tà hỏa trong lòng Thái Úc bùng lên. Hắn hận không thể lập tức đi chinh phục nàng.

Nói tới Úc Linh, trong mắt Thái Thế Định cũng hiện lên một tia sáng khác lạ. Lão gật đầu: “Nữ nhân đó, căn cốt không tệ. Thánh địa hiện đang tuyển chọn Thánh Nữ.”

“Nếu nàng có thể trở thành đại diện cho Thái gia chúng ta đi Thánh địa trở thành Thánh Nữ, điều đó sẽ có lợi cho Thái gia chúng ta, và cả Vĩnh Định Thành.”

“Thánh Nữ?” Thái Úc khẽ giật mình.

“Không sai, Thánh địa muốn chọn ra mấy vị Thánh Nữ cho người Thánh tộc, tương lai sẽ cùng Thánh Tử mang người Thánh tộc phản công Tổ Tinh.”

Thái Úc có chút không tình nguyện. Nữ nhân như vậy, hắn muốn tự mình hưởng dụng: “Nàng kia cũng khó nói, có nghe lời hay không lại là chuyện khác.”

Thái Thế Định cũng hiểu rõ ý Thái Úc: “Chỉ là một ý nghĩ thôi, cái này tùy ngươi quyết định. Khiến nàng đối với ngươi khăng khăng một mực, rồi lại đưa đi Thánh địa, đó cũng là một cách không tồi.”

“Hiện tại, ngươi trước tiên hãy giải độc chữa thương đi…”

***

Lữ Thiếu Khanh cùng Úc Linh được người Thái gia đưa tới một sân nhỏ để dàn xếp. Lữ Thiếu Khanh nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, có vẻ rất hài lòng, cảm thán: “Không tệ, không tệ.”

Úc Linh rất không hiểu. Nàng hỏi: “Ngươi vì sao còn muốn lưu lại?”

Cầm hai mươi vạn linh thạch của người ta, ngươi không phải nên chạy càng xa càng tốt sao? Hai mươi vạn linh thạch, đủ để cho bọn hắn đối ngươi sinh ra sát ý.

Trên hàn tinh này, cái gì cũng thiếu thốn. Hai mươi vạn linh thạch, đây là một số tài sản khổng lồ, đủ để khiến vô số người Thánh tộc dốc sức xông lên để giết ngươi. Thái gia cũng không thể nào cam tâm tình nguyện cho ra hai mươi vạn linh thạch này. Không chừng lát nữa sẽ có một chưởng vỗ chết tên hỗn đản ngươi, rồi thu linh thạch về.

Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Không ở lại đây thì đi đâu? Ra ngoài tìm chỗ ở là phải tốn linh thạch, ngươi cho sao?”

Úc Linh cắn chặt răng ngà. Ai hỏi ngươi chuyện này chứ? Tên hỗn đản này, thật đúng là đáng ghét.

Úc Linh đã khá hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh. Có một số việc, nếu ngươi không nói rõ ràng, hắn có thể dây dưa với ngươi cả ngày. Cho nên nàng rất trực tiếp hỏi: “Ngươi ở lại đây, ngươi không sợ người Thái gia gây bất lợi cho ngươi sao?”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu, hào phóng thừa nhận: “Sợ chứ, nhưng chúng ta rời đi thì không sợ sao?”

“Hơn nữa, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ dễ dàng cho chúng ta rời đi sao?”

Úc Linh gần như thốt ra câu trả lời. Đừng nói đã cầm hai mươi vạn linh thạch của Thái gia, cho dù không cầm, Thái Úc cũng sẽ không để Lữ Thiếu Khanh dễ dàng rời đi. Suốt đường đi, với hành vi của Lữ Thiếu Khanh đối với Thái Úc, Úc Linh cảm thấy nếu Thái Úc không trả thù hắn, thì hắn không phải là nam nhân. Thái gia thống trị Vĩnh Định Thành, hiện tại bọn họ muốn trốn cũng không thoát.

“Ngươi định làm thế nào?” Úc Linh lại hỏi. Ngồi chờ chết không phải tính cách của nàng. “Có muốn tiên hạ thủ vi cường không?”

Mặc dù rất chán ghét Lữ Thiếu Khanh, nhưng Lữ Thiếu Khanh so với Thái Úc thì vẫn là Thái Úc đáng ghét hơn một điểm. Ánh mắt Thái Úc không có ý tốt, nhìn chằm chằm nàng, Úc Linh đã sớm nhận ra.

“Tiên hạ thủ vi cường ư? Muốn chết cũng không phải tìm cách như vậy, bình tĩnh một chút.” Lữ Thiếu Khanh chẳng hề để tâm. “Đi ngủ trước đã. Suốt cả ngày, lại đến đây lâu như vậy, ta vẫn chưa được một giấc ngủ ngon.”

Nói xong, hắn quay người đi vào một căn phòng: “Được rồi, ngươi cũng nhanh đi ngủ đi. Nữ nhân có quầng thâm dưới mắt sẽ không tốt đâu.”

Nhìn Lữ Thiếu Khanh đi vào phòng và đóng cửa lại, Úc Linh không còn sức để chửi rủa. Chẳng lẽ hắn thật sự đi ngủ sao? Tên đại hỗn đản này, trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1129: Ta nhịn ngươi rất lâu

Chương 1128: Súc sinh mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại?

Chương 1127: Liếm chó chính là nói nhiều