» Chương 855: Tiểu Bạch danh tự việc quan hệ tôn nghiêm
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
“Ngươi làm sao biết đó là Bắc Mạc?” Lữ Thiếu Khanh sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Kế Ngôn đang ngồi trên lưng tiểu Bạch Hổ, “Không thể là Võ Châu sao?”
Kế Ngôn mở mắt, “Ngươi vừa rồi chạy xa như vậy, trong lòng không phải đã có đáp án rồi sao?”
“Dạo qua một vòng, ngươi tìm thấy dấu vết hoạt động của con người ư?”
“Còn có tất cả mọi thứ ở nơi này, đây chẳng phải là điều rõ ràng rồi sao?”
Tiêu Y không khỏi cảm thán.
Quả nhiên là thấu đáo.
Hành vi vừa rồi của Nhị sư huynh thoạt nhìn như không chịu nổi đả kích mà phát điên, nhưng thực chất là để điều tra một lượt, nắm rõ địa hình.
Nàng còn ngây ngốc lo lắng nhị sư huynh có thể sẽ phát điên.
Cũng chỉ có Đại sư huynh Kế Ngôn mới đoán được Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm khó chịu. Không khí nơi này rất tồi tệ, nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng của Hàn Tinh.
Nơi này là Bắc Mạc, tám chín phần mười.
“Cút xuống cho ta!” Lữ Thiếu Khanh khó chịu bước đến trước mặt tiểu Bạch Hổ, chỉ vào Kế Ngôn nói: “Đây là chỗ ta nằm, đi ra!”
“Không!”
Kế Ngôn nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện, “Đừng làm ồn ta.”
Tiêu Y thấy vậy, vội vàng lên tiếng ý đồ chuyển sự chú ý của Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Bây giờ chúng ta muốn đi đâu sao?”
Sự chú ý của Lữ Thiếu Khanh quả nhiên bị chuyển đi. Hắn dò xét một vòng, nơi này hoàn toàn hoang lương.
Mặt đất phủ một lớp bụi dày, lờ mờ có thể thấy phía dưới màu xám sẫm. Nơi xa hoàn toàn mịt mờ, khó mà nhìn rõ, trong màn mịt mờ thỉnh thoảng có một hai bóng mờ đứng sừng sững, đó là cây cối khô cằn hoặc tảng đá.
Lữ Thiếu Khanh nhìn một lượt, hắn nhất thời cũng không biết nên đi đâu.
Hắn lấy Xuyên Giới Bàn ra, hung tợn hỏi: “Cho ta cảm nhận một chút, chỗ nào có kết giới không gian yếu hơn không?”
Không rõ ràng điểm dừng chân ở đâu, muốn đi tới Bắc Mạc mới thì không thực tế.
Địa phương quá lớn, dù có đi không ngừng nghỉ cũng không nhất định tới được.
Chi bằng tìm một nơi phù hợp để truyền tống rời khỏi đây.
Trong tay Lữ Thiếu Khanh không có tọa độ thích hợp, hắn muốn bố trí trận truyền tống rời đi cũng không làm được.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào Xuyên Giới Bàn trong tay.
Linh lực rót vào Xuyên Giới Bàn, nó lơ lửng phía trên và bắt đầu cảm nhận.
Cuối cùng, nó chỉ về hướng đông bắc nói: “Lão đại, bên kia, nhưng khoảng cách quá xa, cảm giác không được chuẩn xác lắm.”
“Chỉ có thể đại khái cảm nhận được không gian chi lực bên đó yếu ớt.”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn về hướng đó, giữa bầu trời, sắc màu như đang chuyển dần từ xám sang đen.
Trong sắc trời tối tăm mịt mờ, sắc đen đằng xa như ẩn như hiện, khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Lữ Thiếu Khanh trầm ngâm không nói. Nơi từng bị quái vật xâm lấn, bị Ma Tộc bỏ hoang, nghĩ đến cũng chẳng phải chốn thiện lành gì.
Hơn ngàn năm thời gian, quỷ biết nơi này sẽ đản sinh ra thứ gì.
Suy nghĩ một chút, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy vẫn nên cẩn trọng.
Hắn vung tay lên, chiếc phi thuyền to lớn của Phương gia xuất hiện, vững vàng đáp xuống mặt đất, cuốn lên một luồng bụi mù lớn.
Lữ Thiếu Khanh nhảy lên thuyền, “Ở đây nghỉ ngơi mấy tháng rồi tính.”
Hắn và Kế Ngôn đều bị thương, trạng thái tàn tạ, nếu tiếp tục đi tới, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì sẽ phiền phức lớn.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Ngươi đừng lên, cứ ngồi trên lưng hổ của ngươi đi.”
Vừa dứt lời, thân ảnh Kế Ngôn lóe lên, xuất hiện ở vị trí cố định trên đầu thuyền, ngồi ngay ngắn.
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm chửi rủa: “Thật muốn đạp cho ngươi một cước ngã xuống!”
Tiểu Bạch Hổ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không thể làm vừa lòng cả hai bên, bị kẹp ở giữa, rất dễ bị thương.
Cả hai bên đều là những người nó không thể đắc tội, đời hổ thật quá khó khăn.
Tiểu Bạch Hổ rưng rưng nước mắt, đầu chúi vào lòng Tiêu Y, “bảo bảo” cầu an ủi.
“Tiểu Bạch, ngươi đang khóc gì vậy?” Tiêu Y vỗ vỗ đầu tiểu Bạch Hổ, không hiểu sao nó lại khóc.
“Chí chí…”
Tiểu Viên Hầu không vui, lập tức kêu lên, cái tên Tiểu Bạch là của nó.
Tiểu Bạch Hổ cũng không vui. Cái tên này tuy không ra sao, nhưng là do chủ nhân ta đặt cho ta, tại sao phải nhường cho ngươi?
Nó cũng không khóc nữa, thoát khỏi vòng tay Tiêu Y, kêu lên về phía Tiểu Viên Hầu.
“Này tên kia, đừng có giành tên của ta!”
Tiểu Viên Hầu ghé vào cột buồm, nhìn xuống từ trên cao, nhe răng trợn mắt với Tiểu Bạch Hổ.
“Đây là tên của ta, ta mới là Tiểu Bạch!”
Nói xong còn khoe cơ bắp, lộ ra bộ lông trắng muốt của mình.
Tiểu Bạch Hổ không cam lòng yếu thế, nhảy lên boong tàu, lắc mạnh cơ thể rồi gầm gừ.
“Muốn đánh nhau không?”
Tiểu Viên Hầu không hề sợ hãi, vung vẩy móng vuốt.
“Lẽ nào lại sợ ngươi?”
Tiêu Y vội vàng gọi hai linh sủng lại: “Các ngươi đừng quậy nữa, mau ngoan ngoãn yên tĩnh, đừng làm phiền Đại sư huynh!”
Nàng liếc nhìn Kế Ngôn, nhưng Kế Ngôn không hề phản ứng, tựa hồ đã chìm đắm vào tu luyện, thờ ơ với chuyện ngoại giới.
Một khỉ một hổ dù nói khẽ, nhưng vẫn không ai chịu ai.
Chúng còn kêu lên về phía Tiêu Y, muốn nàng đến phân xử công bằng cho chúng.
Tiêu Y lập tức khó xử.
Nếu là linh sủng của người khác, nàng không nói hai lời sẽ đứng về phía linh sủng của mình.
Nhưng Tiểu Viên Hầu là linh sủng của Đại sư huynh nàng, không nhìn mặt khỉ thì cũng phải xem mặt Đại sư huynh.
Tiêu Y nghĩ ngợi một lát, nói với một khỉ một hổ: “Hay là các ngươi dùng chung tên này nhé?”
Cả khỉ và hổ rất ăn ý lắc đầu, thái độ cực kỳ kiên quyết, tên này chỉ có thể dùng riêng, không muốn dùng chung với ai.
Tiêu Y nhức đầu: “Các ngươi cứ như thế này, ta cũng khó xử lý quá.”
“Hay là cứ để Nhị sư huynh quyết định đi.”
Nhị sư huynh túc trí đa mưu, lại lắm mưu nhiều kế, chắc chắn có cách giải quyết.
Nghe nói muốn để Lữ Thiếu Khanh đến, cả khỉ và hổ lại hết sức ăn ý lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
“Thôi chết rồi, để cái tên đại ma đầu đó đến, chúng ta sẽ thê thảm lắm!”
Đồng thời, Tiểu Viên Hầu và Tiểu Bạch Hổ nhìn nhau, lần nữa rất ăn ý không nói gì, chỉ bốn mắt nhìn nhau, toát lên sự kiên định tuyệt đối.
“Cái tên này, ai đến cũng không được.”
Đối với hai linh sủng mà nói, đây không đơn thuần là vấn đề tên gọi, mà còn liên quan đến tôn nghiêm của chúng.
Thế nhưng, không muốn tới thì cuối cùng vẫn phải tới.
Lữ Thiếu Khanh từ trong khoang thuyền bước ra, nhìn thấy Tiểu Viên Hầu và Tiểu Bạch Hổ bốn mắt nhìn nhau, trong không khí toát ra khí tức không vui.
“Làm gì đấy?”
Lữ Thiếu Khanh quát lớn một tiếng: “Hai cái thứ các ngươi có phải muốn tạo phản không hả?”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, Tiểu Viên Hầu và Tiểu Bạch Hổ không hẹn mà cùng kẹp đuôi lại, ngoan ngoãn, tỏ vẻ cực kỳ cung thuận.
Cái tên Đại Ma Vương này không thể chọc vào.
Tiêu Y thấy vậy, vội vàng nói rõ vấn đề của hai linh sủng.
“Chẳng phải chỉ là một cái tên vớ vẩn thôi sao? Có gì hay mà tranh giành? Đánh một trận, đứa nào thắng thì gọi Tiểu Bạch, đứa thua ta cạo lông nó, gọi Bạch Mao…”