» Chương 866: Hai cái bộ tộc

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Tiêu Y quay đầu nhìn lại, vẻ mặt vui vẻ trở lại: “Đại sư huynh, ngươi khỏe chưa?”
Kế Ngôn gật đầu, đứng lên: “Không sai biệt lắm.”
Thực lực của hắn đã khôi phục bảy tám phần, những tổn thương trước đó cũng cơ bản đã lành.
Kế Ngôn chú ý tới tình hình bên ngoài, cũng có chút giật mình: “Có người sao?”
Kế Ngôn vốn cho rằng nơi này đã là sinh mệnh cấm khu, không có nhân loại nào sinh sống ở đây.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Có gì mà kỳ quái đâu? Sinh mệnh con người ngoan cường như gián, chỗ nào cũng có thể cắm rễ sinh sống.”
Sự kiên cường của nhân loại vượt xa sức tưởng tượng của chính bản thân họ.
Bất quá, điều Lữ Thiếu Khanh quan tâm là những người này dường như có chút cổ quái.
Hắn nói với Kế Ngôn: “Ngươi có phát hiện bọn họ cổ quái không?”
Kế Ngôn sau khi cẩn thận quan sát một lượt, gật đầu: “Quả thực có gì đó kỳ lạ, công pháp của bọn họ cũng rất quỷ dị.”
Tiêu Y nhìn bên này nửa ngày cũng không nhìn ra điều gì bất thường.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh, bọn họ có gì cổ quái vậy ạ?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ngươi không phát hiện bọn họ ngay cả trận pháp cũng không biết sao?”
Trận pháp bố trí ở đây, nếu ở những nơi khác, chỉ cần là người tu luyện đều có thể nhận ra.
Nhưng những người này lại không biết, mà còn lầm tưởng rằng nơi này có bảo bối.
Nhìn thấy bên ngoài vẫn có người muốn tiến vào, Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn và Tiêu Y: “Xem ra là phải tiếp xúc một chút với bọn họ.”
“Làm rõ nơi này là nơi nào, rồi sẽ tìm cơ hội rời đi.”
Nơi này dù sao cũng từng bị quái vật tàn phá, trời mới biết còn có nguy hiểm nào nữa không.
Tìm hiểu những thông tin này từ miệng người địa phương là biện pháp tốt nhất.
Suy nghĩ một lát, Lữ Thiếu Khanh phất tay thu phi thuyền vào, nói với hai người: “Chúng ta ẩn nấp trước, xem bọn họ sẽ làm gì.”
Sau khi nói xong, hắn lại phất tay một cái nữa, thi triển một Mê Tung trận, sau đó ba người liền biến mất tại chỗ.

Bên ngoài, người của bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích vẫn đang khổ não thì bỗng nhiên có người hô to: “Được rồi, được rồi!”
“Có thể nhìn thấy đồ vật bên trong!”
Đám người nghe vậy, tinh thần chấn động, nhao nhao mừng rỡ.
Đặc biệt là hai vị tộc trưởng của hai bộ tộc càng là nhìn đối phương một cái, hết sức ăn ý đề phòng nhau, sau đó dẫn tộc nhân của mình cấp tốc xông thẳng vào bên trong.
Từ bên ngoài tiến vào bên trong, khoảng cách thẳng tắp chừng mười dặm.
Người của hai bộ tộc cách nhau hai ba mươi mét, lao thẳng về phía vị trí trung tâm.
“Cố lên, không thể thua kém người của bộ tộc Định Ất, không thể đem bảo bối tốt nhất nhường cho người khác…”
“Không được để người của bộ tộc Khê Bích cướp trước…”
Hai bộ tộc dốc hết sức mình, tranh giành nhau, không muốn thua kém đối phương.
Bất quá, tốc độ của họ đều sàn sàn như nhau, chẳng ai có thể bỏ xa ai.
Đi mãi đi mãi, bỗng nhiên bên phía bộ tộc Khê Bích có mấy người xông lên.
Người của bộ tộc Định Ất nhìn thấy, biết rõ người của bộ tộc Khê Bích muốn làm gì, liền mắng: “Đồ tiểu nhân hèn hạ!”
Sau đó, tộc trưởng bộ tộc Định Ất cũng vội vàng sai mấy người ra tay ngăn cản bọn họ.
Cứ thế, hai bên phái ra càng ngày càng nhiều người, và cũng đánh nhau ngay trên đường đi.
Cuối cùng, hai bên chỉ còn lại ba người, đều do tộc trưởng dẫn đội.
Tộc trưởng bộ tộc Khê Bích cười ha ha: “Côn Ngải, ngươi đừng hy vọng nữa, bảo bối lần này tuyệt đối là của ta!”
Tộc trưởng bộ tộc Định Ất, Côn Ngải lạnh lùng đáp lại: “Đà Tập, ngươi nằm mơ đi, bảo bối là của bộ tộc Định Ất chúng ta!”
“Ha ha, các ngươi đánh thắng được ta sao?” Tộc trưởng bộ tộc Khê Bích cười ha ha: “Ba người các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta!”
Hai người đi theo sau Đà Tập cũng cười ha ha, tiếng cười đầy vẻ đắc ý.
Hai bộ tộc đều hiểu rõ thực lực của đối phương.
Thực lực của Đà Tập mạnh hơn Côn Ngải, đến khi tìm được bảo bối, đánh nhau thì Đà Tập chắc chắn sẽ chiếm tiện nghi.
Côn Ngải không nói lời nào, chỉ yên lặng tăng tốc độ.
Nhưng tốc độ của Đà Tập và đồng bọn cũng không hề chậm, vẫn duy trì thế ngang bằng.
Hơn nữa, Đà Tập còn không ngừng dùng lời lẽ công kích ba người Côn Ngải, trong lời nói đầy vẻ đắc ý, cứ như thể hắn đã thắng lợi rồi vậy.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, ba người Đà Tập “bịch” một tiếng, như thể đụng phải một bức tường không khí vô hình.
Ba người tốc độ rất nhanh, cú va chạm này khiến họ choáng váng hoa mắt, mất nửa ngày mới hoàn hồn.
Đợi đến khi ba người lắc đầu khôi phục lại bình thường, ba người Côn Ngải đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
“A a…” Đà Tập vừa kinh ngạc vừa tức giận, chuyện này là sao chứ?
Hắn cẩn thận nghiêm túc đưa tay về phía trước, nhưng lại không chạm vào bất cứ thứ gì.
Cứ như thể bức tường vô hình vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đà Tập không có tâm tư suy nghĩ nhiều ở đây, vội vàng dẫn người đuổi theo.
Rất nhanh Đà Tập đến bên trong, nhìn thấy ba người Côn Ngải đang đứng tại một khoảng đất trống lớn.
Đà Tập trừng mắt nhìn Côn Ngải: “Côn Ngải, bảo bối đâu? Mau giao ra!”
Côn Ngải lắc đầu, giải thích chi tiết: “Nơi này cái gì cũng không có.”
“Chúng ta vừa tới đây, đã thấy bộ dạng như vậy rồi.”
Đà Tập cười lạnh không thôi: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?”
Côn Ngải lạnh mặt: “Ngươi muốn tin hay không thì tùy, cáo từ!”
“Muốn đi?” Đà Tập đương nhiên sẽ không đồng ý: “Muốn đi thì cũng phải giao bảo bối ra!”
“Đã nói rồi, nơi này không có bảo bối!” Một người phụ nữ đi bên cạnh Côn Ngải quát lớn: “Chúng ta cần phải lừa ngươi sao?”
“Cát Cửu, đừng tưởng ngươi là thiên tài của bộ tộc Định Ất mà có tư cách nói chuyện với ta!” Đà Tập đằng đằng sát khí nói: “Hôm nay mặc kệ các ngươi nói gì, không giao ra bảo bối, chết!”
Người đàn ông đứng cùng Cát Cửu, cũng là thiên tài của bộ tộc Định Ất, Lãng Phong, cũng bất mãn hét lớn: “Đà Tập, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Lời này là ta nói với các ngươi mới đúng,” Đà Tập sát ý càng tăng lên, hai người bên cạnh hắn đã chuẩn bị xuất thủ: “Thức thời thì giao ra bảo bối, ta tha các ngươi bất tử!”
Côn Ngải mặt âm trầm: “Xem ra hôm nay chuyện này không thể giải quyết êm đẹp được rồi.”
Đà Tập cười ha ha: “Vừa vặn, hôm nay nhân cơ hội này ở đây giết các ngươi, thôn tính chỗ còn thiếu của các ngươi, để Tế Tự đại nhân tiến thêm một bước!”
“Giết!”
Đến bước này, hai bên có thể làm chính là đánh.
Hai vị tộc trưởng một chọi một, Cát Cửu và Lãng Phong cũng riêng mình đối đầu với một người của bộ tộc Khê Bích.
Hai bên đánh rất kịch liệt, người của hai bộ tộc từ bên ngoài mới tới cũng nhao nhao gia nhập chiến trường.
Lần này, hai bên đã tung ra chiêu sát thủ thật sự, với mục đích cướp đoạt tính mạng của đối phương mà ra tay.
Rất nhanh trên chiến trường thi thể dần dần chất đống.
Số người chết của tộc nhân hai bên tăng lên, cũng khiến hai vị tộc trưởng nổi giận.
Côn Ngải thực lực không bằng Đà Tập, rơi vào thế hạ phong, hắn phẫn nộ gầm rú: “Đây là ngươi bức ta!”
Côn Ngải hét lớn một tiếng, cắn nát đầu lưỡi trong miệng, một ngụm tiên huyết phun ra.
“Thỉnh Tế Tự đại nhân xuất thủ!”
Một đạo bóng đen theo trên thân thể Côn Ngải xuất hiện…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3427: Hư hư thực thực Lữ Thiếu Khanh manh mối

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới