» Chương 885: Ngươi ngay cả ta đầu cũng đánh không lại, ngươi lấy cái gì đến cùng ta đánh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Tiêu Y quay đầu nhìn về phía Đại Bạch và Tiểu Bạch ở đuôi thuyền. Hai linh sủng này như thể vừa tìm được món đồ chơi mới, đang chơi đùa quên cả trời đất.

Theo đúng cách vừa rồi, chúng cứ liên tục ném Dận Khuyết từ trên cao xuống rồi lại đón lấy. Dận Khuyết quả nhiên rất kiên cường. Ban đầu hắn gào thét không ngừng, nhưng sau đó quen dần thì không rên một tiếng. Dù cảm giác mất trọng lượng khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn cũng không hề khuất phục.

Tiêu Y nhìn một lúc, có chút lo lắng: “Nhị sư huynh, sẽ không ngã chết hắn đấy chứ?”

Lữ Thiếu Khanh không chút nào lo lắng về điều này: “Hắn dù sao cũng là Nguyên Anh mà, nếu dễ dàng té chết như vậy, Nguyên Anh chẳng phải quá không đáng giá sao?”

Tiêu Y nghĩ cũng đúng, cười hì hì chạy đến đuôi thuyền, vui vẻ đứng nhìn bên cạnh.

Dận Khuyết đã bị ném tới ném lui bảy tám lần, bị hai linh sủng giày vò, bề ngoài không hề hấn gì nhưng nội tâm lại cảm thấy sỉ nhục vô cùng.

Hắn quát Tiêu Y: “Có dám thả ta ra không?”

“Quang minh chính đại đánh một trận với ta đi!”

“Loại tiểu nhân như các ngươi, một trăm tên cộng lại cũng không phải đối thủ của ta, ta nhường các ngươi ba chiêu…”

Dận Khuyết trong lòng vô cùng không phục. Nếu bị đánh bại đường đường chính chính, hắn cũng sẽ không có nhiều lời oán thán đến vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lữ Thiếu Khanh lại dựa vào đánh lén, khiến hắn cảm thấy không phải mình tài nghệ không bằng người, mà là bị người ta chơi xỏ rồi. Khí nghẹn trong lòng không tài nào nuốt trôi.

Tiêu Y ngồi xổm trên mạn thuyền, tư thế thô lỗ, chẳng có chút phong thái thục nữ nào. Nàng chống cằm, nhìn Tiểu Bạch ném hắn xuống, rồi Đại Bạch lại vớt hắn lên. Nàng cười ha hả nói: “Ngươi đừng có mơ đi, ngược lại thì những lời này mới đúng.”

“Một trăm tên ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của hai vị sư huynh ta. Đối phó loại tiểu nhân vật như ngươi, hai vị sư huynh ta tùy tiện một ngón tay cũng đủ nghiền chết ngươi.”

Dận Khuyết như nghe được chuyện nực cười nhất, hắn nhịn không được cười phá lên ha hả: “Lũ khoác lác, các ngươi rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy, đồ nhà quê?”

“Ta Dận Khuyết đây, thiên tài trong số thiên tài…”

Tiểu Bạch nghe xong, không nói hai lời liền ném hắn xuống, tiếng nói lập tức bị gió cuốn mất.

Một lát sau, khi được vớt lên, Dận Khuyết chớp thời gian hét lên: “Đã lợi hại như vậy, đánh với ta một trận đi!”

“Đáng chết đồ nhà quê, ta muốn cho các ngươi biết rõ sự lợi hại của ta!”

“Chờ xem ta làm cho các ngươi không chết không yên!”

Tiêu Y lắc đầu, vô cùng khinh bỉ sự ngu xuẩn của Dận Khuyết: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Không đánh với ngươi là đang bảo vệ ngươi đấy.”

“Dù sao nhị sư huynh hắn sợ một khi không cẩn thận đánh chết ngươi, không có cách nào bàn giao với đại nhân nhà ngươi.”

“Nếu không phải nhà ngươi có Hóa Thần tồn tại, nhị sư huynh ta đã sớm giết chết ngươi rồi.”

“Khoác lác! Khoác lác!” Dận Khuyết biết mình không còn nhiều thời gian nói chuyện, dứt khoát chỉ vào Tiêu Y mắng to: “Ngươi cái con nha đầu thối này, ngoài khoác lác ra ngươi còn biết gì nữa?”

Tiêu Y không vui: “Ta ăn ngay nói thật mà, sao ngươi lại không tin thế?”

Nhưng nghĩ lại, nếu Dận Khuyết cứ dễ dàng tin như vậy, thì đâu cần phải hóng gió ở đây.

Bỗng nhiên, phi thuyền dưới chân chấn động, phi thuyền bắt đầu di chuyển, tiếp tục xuất phát.

Tiêu Y nhìn mặt đất đang lùi lại, nói với hai linh sủng: “Cẩn thận một chút, đừng có chơi ném hắn đi đấy.”

Dận Khuyết tiếp tục mắng to: “Có gan thì thả ta ra!”

Nhưng vô luận Dận Khuyết mắng to thế nào, Lữ Thiếu Khanh vẫn thờ ơ, coi như không nghe thấy, cứ để hai linh sủng chơi đùa với hắn.

Tức đến nỗi Dận Khuyết sắp thổ huyết. Bị hai linh sủng coi như đồ chơi, cứ ném từ trên thuyền xuống rồi lại đón lên, lặp đi lặp lại như vậy, hắn đều muốn nôn.

Thời gian nhoáng một cái lại qua hai ngày. Hôm nay phi thuyền tiến vào một mảnh Thạch Lâm dốc đứng. Trong rừng đá vô số tảng đá sừng sững, tầm mắt nhìn tới đâu cũng thấy mênh mông vô bờ, như một biển đá tụ hội, rộng lớn vô biên. Trong đó vô số tảng đá xám nhọn hoắt, đồng loạt vươn lên như vỏ kiếm bén nhọn, chĩa thẳng lên trời xanh. Những tảng đá xám này phủ đầy bụi đất, trong màn mông lung có vẻ quỷ dị.

Tiêu Y chạy tới hỏi Lữ Thiếu Khanh có muốn đi đường vòng không. Lữ Thiếu Khanh thần thức khẽ quét qua, không phát giác thấy Thạch Lâm có nguy hiểm gì.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không cần đường vòng, trực tiếp đi vào đi, bay cao một chút.”

“Thạch Lâm quá lớn, đi đường vòng sẽ lãng phí thời gian.”

Phi thuyền mấy ngày nay tốc độ cũng không nhanh, nếu còn đi đường vòng thì sẽ càng lãng phí thời gian hơn.

Lữ Thiếu Khanh ung dung đi đến đuôi thuyền. Dận Khuyết vừa bị Đại Bạch vớt từ phía dưới lên. Bị ném tới ném lui, giờ lại nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết lập tức chửi ầm lên: “Tiểu nhân vô sỉ! Ngươi dám xuất hiện sao?”

“Đánh với ta một trận, ta muốn cho ngươi biết rõ sự lợi hại của ta!”

Lữ Thiếu Khanh khen ngợi: “Quả nhiên kiên cường! Không tệ, không tệ, tiếp tục duy trì!”

Mặc dù là kẻ kiêu ngạo, nhưng cốt khí vẫn phải có. Đối với loại người này, Lữ Thiếu Khanh ngoài khâm phục ra, còn nói với hai linh sủng: “Các ngươi sao lại ôn hòa vậy?”

“Hai ngày rồi, một lần cũng không ném xuống đất sao?”

“Miệng hắn cứng như vậy, da mặt dày như vậy, ném thêm vài lần nữa cũng không chết được.”

Dù sao Nguyên Anh da dày thịt béo, có ném thế nào cũng không chết, chỉ là đau đớn thì khó tránh khỏi.

“Được lắm, cái tên tiểu nhân hèn hạ!”

Dận Khuyết hận đến nghiến chặt răng. Rơi vào tay tên này, quả thật là vô cùng nhục nhã.

“Sợ rồi sao?” Lữ Thiếu Khanh cười hỏi: “Ngoan ngoãn hợp tác đi, đảm bảo ngươi bình an.”

“Hợp tác cái rắm!” Dận Khuyết không cam lòng cúi đầu trước thế lực tà ác. Hắn chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, giận dữ trùng thiên như oán phụ: “Ngươi có dám cùng ta đánh một trận không?”

“Chuyện lãng phí thời gian, ta không làm.” Lữ Thiếu Khanh dứt khoát từ chối: “Ngươi ngay cả đầu ta cũng không đánh lại, ngươi lấy cái gì mà đánh với ta?”

Dận Khuyết giận dữ: “Ngươi hèn hạ đánh lén, nếu không, ngươi trước mặt ta ngay cả súc sinh cũng không bằng!”

“Ném xuống!” Lữ Thiếu Khanh đào tai: “Ồn ào quá.”

Tiểu Bạch túm Dận Khuyết, ném mạnh xuống dưới. Lần này, Dận Khuyết đập xuống đất thật mạnh. Mặt đất chấn động, bị nện ra một hố sâu, chấn động còn làm sập một đống đá vụn, suýt chút nữa chôn vùi hắn. Dận Khuyết rơi lộn nhào, còn chưa kịp định thần, lại bị Đại Bạch mang lên, rồi lại tiếp tục té xuống.

Phi thuyền xâm nhập Thạch Lâm, Dận Khuyết cũng liền một đường đi theo bị ngã. Mỗi cú ngã, trên mặt đất đều gây ra chấn động lớn, nghiền nát một đống tảng đá, bốc lên bụi mù mịt trời, gây ra động tĩnh khổng lồ. Suýt chút nữa làm Dận Khuyết té ra phân.

“Hô!” Dận Khuyết lại một lần nữa bị ném xuống, cảm nhận tiếng gió vù vù bên tai, hắn nghiến răng ken két. Mình bị hai con sủng vật coi như đồ chơi, quá khinh người!

“Đừng cho ta tìm thấy cơ hội, nếu không ta nhất định phải làm cho các ngươi những kẻ này hối hận!” Dận Khuyết hạ quyết tâm trong lòng.

Cảm giác mất trọng lượng hắn đã thành quen, hắn bình tĩnh không giãy giụa, làm vậy còn có thể tiết kiệm chút sức lực.

Đột nhiên!

Phía dưới mặt đất truyền đến chấn động, bùn đất cuồn cuộn, một bóng đen theo dưới bùn đất, từ trong đống đá hỗn loạn cuồn cuộn trồi lên…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3428: Hắc ám nanh vuốt, Loan Sĩ

Chương 3427: Hư hư thực thực Lữ Thiếu Khanh manh mối

Chương 3426: Lại là cố ý sao?