» Chương 888: Hắn sớm muộn cũng sẽ chống đỡ không nổi

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Dận Khuyết chỉ muốn rên rỉ một tiếng, chẳng buồn mở miệng mắng chửi.

Tiêu Y không vui với những lời Dận Khuyết nói: “Nói bậy bạ gì đấy, Đại sư huynh của ta vô địch mà!”

“Đúng, vô địch,” Lữ Thiếu Khanh hết lời khen ngợi: “Sau này rồi cũng sẽ là một tồn tại vô địch bị người khác một tay trấn áp.”

Thân thể Tiêu Y lay động, suýt chút nữa rơi khỏi mạn thuyền. Nàng nắm chặt mạn thuyền, vẻ mặt đau khổ nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, đừng nói nữa, cầu xin buông tha…!”

Dận Khuyết không nhịn được, không mắng không chịu được a.

Hắn chỉ vào hai con Hồn Thạch giáp thú đang nổi giận, lớn tiếng nói: “Hắn là lần đầu tiên ra ngoài xông xáo sao? Rõ ràng biết con Hồn Thạch giáp thú nhỏ bé kia là con non, còn ra tay với con non ngay trước mặt phụ mẫu nó, cố ý chọc giận hai con Hồn Thạch giáp thú lớn kia… Đây không phải muốn chết thì là gì?”

Con cái bị bắt nạt, làm phụ mẫu mà không nổi giận, còn xứng làm phụ mẫu sao? Mặc dù Hồn Thạch giáp thú là hung thú, nhưng chúng nó cũng là phụ mẫu, hơn nữa lại còn là phụ mẫu đang bảo vệ con mình.

Quả nhiên, đúng như lời Dận Khuyết nói, hai con Hồn Thạch giáp thú lớn đã bị chọc giận triệt để. Đôi mắt đỏ rực, chúng gầm thét dữ dội về phía Kế Ngôn. Hai cái đuôi Hồn Thạch giáp thú vẫy vẫy, từng khối cự thạch trên mặt đất như bị máy ném đá bắn ra, không ngừng lao tới đập vào Kế Ngôn.

Mỗi khối cự thạch đều lớn hơn Kế Ngôn, mỗi khối nặng hàng ngàn, hàng vạn cân. Mỗi khối cự thạch xẹt qua không trung, phát ra âm thanh ầm ầm, như đạn pháo đánh tới Kế Ngôn.

Dận Khuyết nhìn thấy từng khối tảng đá khổng lồ vọt lên bầu trời, hắn nhịn không được nói: “Xem đi, những tảng đá này mỗi khối nặng mấy ngàn, hơn vạn cân, lực lượng vô cùng khủng khiếp, không ai có thể địch. Mỗi khối tảng đá đều có thể đập chết một cao thủ Kết Đan kỳ. Đại sư huynh các ngươi tránh không khỏi đâu, hắn chết chắc rồi.”

Đối mặt với cự thạch đột kích, Kế Ngôn không hề né tránh, vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

“Hắn…”

Nhìn thấy Kế Ngôn không hề né tránh, Dận Khuyết vừa định nói gì đó.

Cự thạch đã đập trúng Kế Ngôn. Cảnh tượng Kế Ngôn bị đập bay như trong tưởng tượng lại không hề xảy ra. Ngược lại, những tảng đá khổng lồ lao tới Kế Ngôn đều vỡ tan thành vô số mảnh vụn ngay trước mặt hắn chừng một trượng, rồi rơi lả tả xuống. Những mảnh đá vụn rơi xuống như mưa trút, vãi khắp mặt đất, ngược lại khiến hai con Hồn Thạch giáp thú trưởng thành phải gầm thét liên hồi.

Dận Khuyết há to mồm, nhìn Kế Ngôn cầm trường kiếm, trong chốc lát không biết phải nói gì. Kế Ngôn ra tay quá nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp phản ứng.

“Hắn, hắn vừa rồi ra tay sao?” Dận Khuyết có chút không thể tin nổi.

Không ai trả lời câu hỏi của Dận Khuyết, Dận Khuyết đành ngậm miệng lại, tiếp tục dõi theo.

Hai con Hồn Thạch giáp thú nhìn thấy công kích của mình không làm gì được Kế Ngôn, chúng phát ra một tiếng gầm nhẹ về phía Kế Ngôn rồi bắt đầu tăng tốc lao về phía hắn. Bốn chi của chúng đẩy mạnh cơ thể khổng lồ, bắt đầu tấn công với khí thế kinh người, hệt như một cỗ chiến xa hạng nặng. Nơi nào chúng đi qua, nơi đó trở thành một mảnh hỗn độn, không còn một ngọn cỏ.

Khi Hồn Thạch giáp thú lao đến gần Kế Ngôn, sau khi lao tới, bốn chi bật mạnh, chúng dễ dàng nhảy vọt lên cao cả trăm mét, rồi mở cái miệng rộng như chậu máu về phía Kế Ngôn trên không trung. Răng nanh sắc bén ma sát vào nhau, chiếc lưỡi đỏ thẫm thò ra, muốn cuốn lấy Kế Ngôn.

Tuy nhiên, đối với Hồn Thạch giáp thú mà nói, Kế Ngôn quá nhỏ bé. Thân là kiếm tu, tốc độ hắn thuộc hàng nhất lưu, tính cơ động vô cùng cao. Kế Ngôn nhẹ nhàng di chuyển, né tránh; dù hai con Hồn Thạch giáp thú liên thủ tấn công dồn dập, chúng cũng không thể chạm được dù chỉ một chút vào Kế Ngôn.

Ngược lại, Kế Ngôn có thể dễ dàng ra tay. Vô Khâu xẹt qua không trung, phát ra kiếm quang sáng chói, nhẹ nhàng đánh trúng hai con Hồn Thạch giáp thú. Tuy nhiên, lớp da cứng như đá của hai con Hồn Thạch giáp thú cứng rắn vô cùng. Thanh kiếm Vô Khâu sắc bén cũng chỉ để lại vài đốm lửa nhỏ trên đó.

Đòn tấn công của Kế Ngôn trông có vẻ yếu ớt, không hề gây ra tổn thương cho Hồn Thạch giáp thú. Ngược lại, nó chỉ khiến hai con Hồn Thạch giáp thú tức giận đến gầm thét liên hồi, kích thích ngọn lửa giận trong chúng càng bùng lên dữ dội.

Dận Khuyết nhìn thấy Kế Ngôn tới lui xuất kiếm, không gây được bất kỳ tổn thương nào cho Hồn Thạch giáp thú, nhịn không được lắc đầu liên tục: “Thật là vô ích! Mặc dù là kiếm tu, nhưng cũng không xem xem đối thủ là loại tồn tại gì chứ? Nếu Hồn Thạch giáp thú dễ đối phó như vậy, ta đã không kêu các ngươi nhanh chân chạy trốn rồi.”

Tiêu Y đối với Dận Khuyết khịt mũi coi thường: “Chẳng phải chỉ là loại quái thú này sao? Không biết bay, tốc độ lại chậm, chỉ có mỗi thân sức lực thì làm sao?”

“Ngây thơ!” Đối với cách nghĩ của Tiêu Y, Dận Khuyết nhịn không được liếc xéo nàng một cái: “Thật sự cho rằng Hồn Thạch giáp thú dễ đối phó sao? Chúng lực lớn vô cùng, thân phòng ngự lại cực kỳ cường hãn. Ta đã nói rồi, chúng cận chiến hay viễn chiến đều vô địch.”

Hắn nhìn Kế Ngôn và hai con Hồn Thạch giáp thú đánh qua đánh lại, vẻ lo lắng trên mặt càng thêm sâu sắc: “Đừng nhìn hiện tại Đại sư huynh các ngươi có vẻ không sao, nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ không chống đỡ nổi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, hắn sẽ trở thành bữa ăn trong bụng hai con Hồn Thạch giáp thú. Biện pháp tốt nhất là nhân lúc hắn cầm chân Hồn Thạch giáp thú, chúng ta nhanh chân rời đi, rồi để hắn tự tìm cơ hội thoát thân đuổi theo sau.”

Tiêu Y ghét bỏ: “Đây chẳng phải là hành vi đào ngũ sao? Có Đại sư huynh ra tay, chúng ta khi nào cần trốn chứ?”

Đại sư huynh ra tay, mọi quỷ mị quỷ quái đều chỉ là cặn bã, chẳng thể gây nên chút sóng gió nào.

Dận Khuyết bực bội. Đến nước này, các ngươi vẫn còn không nhìn rõ tình thế sao? Hắn quát: “Các ngươi không đi thì thả ta ra! Để ta đi! Ta cũng không muốn ở đây cùng các ngươi chờ chết!”

“Cái gì mà Thí Thần vớ vẩn,” Tiêu Y khinh bỉ: “Hóa ra cũng chỉ là kẻ hèn nhát. Chỉ lát nữa thôi Đại sư huynh của ta sẽ thắng, thật không biết ngươi đang sợ cái gì?”

“Sợ hãi?” Dận Khuyết kiên quyết không chịu thừa nhận: “Đây là hành động vô nghĩa. Lưu lại đây chỉ có thể là chịu chết uổng công.”

“Đồ thiển cận!” Tiêu Y càng phát ra khinh bỉ Dận Khuyết, dáng vẻ ti tiện như thế mà lá gan cứ bé tí. Tiêu Y dứt khoát xê dịch mông sang một bên, để mình cách Dận Khuyết xa một chút. Đồ hèn nhát, đừng lây sang ta.

Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn không ngừng né tránh dưới sự vây công của hai con Hồn Thạch giáp thú, chỉ thỉnh thoảng dành thời gian phản công, cũng không dốc toàn lực. Mà chính vì cách hành xử của Kế Ngôn, hai con Hồn Thạch giáp thú tức giận gầm thét liên hồi, ngay cả đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được lửa giận trong chúng càng lúc càng hừng hực.

Hắn cũng rất tò mò: “Tên này muốn làm gì? Hắn còn muốn tiếp tục chọc giận chúng sao?”

Hai con Hồn Thạch giáp thú không ngừng tấn công, chẳng những không chạm tới Kế Ngôn dù chỉ một chút, ngược lại còn để Kế Ngôn thỉnh thoảng giáng thêm vài đòn lên người chúng. Trường kiếm chém vào không để lại vết thương, nhưng lại là một hành vi vô cùng đáng tức giận. Hai con Hồn Thạch giáp thú đã có linh trí lại càng thêm phẫn nộ.

Lại một lần không chạm tới Kế Ngôn, bị Kế Ngôn dễ dàng né tránh, một trong số chúng gầm nhẹ một tiếng, nó đột nhiên quỳ xuống đất, đẩy phần lưng lên cao. Cái bướu lồi lên như một ngọn núi nhỏ trên lưng nó đột nhiên mở ra…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3412: Có một cái vấn đề rất lớn

Chương 3411: Bảo bảo trong lòng khổ

Chương 3409: Ta là tổ tông ngươi