» Chương 894: Các ngươi đều là thiên tài, ta là người bình thường

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Kế Ngôn đột phá, từ cảnh giới Nguyên Anh sáu tầng tiến vào Nguyên Anh bảy tầng, chính thức từ Nguyên Anh trung kỳ bước vào Nguyên Anh hậu kỳ.

Khí tức cường đại quét ngang, cuối cùng chậm rãi bị kiềm chế.

Lữ Thiếu Khanh vui mừng khôn xiết. “Quá tốt rồi, ngươi hãy cố gắng hơn nữa, còn kém mấy cảnh giới nữa là có thể tiến vào Hóa Thần rồi.”

Hắn nghiêm túc nói với Kế Ngôn: “Ngươi không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, mỗi ngày gấp rút tu luyện cho ta, nhanh chóng tiến vào Hóa Thần.”

“Ngươi thành Hóa Thần rồi, mọi người ở đây cũng sẽ được bảo vệ an toàn hơn một chút.”

Tiêu Y thầm chửi bậy trong lòng: “Nhị sư huynh ngươi khẳng định là nghĩ đến chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có thể để ngươi đi ngang đó mà!”

Kế Ngôn cảm nhận một chút, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi thì sao? Ngươi khi nào?”

“Ngươi quản ta?” Lữ Thiếu Khanh khó chịu càu nhàu lại, quay đầu đi: “Ta là người bình thường, không giống loại biến thái như ngươi.”

Tiêu Y yếu ớt giơ tay: “Nhị sư huynh, ta mới là người bình thường chứ. Các ngươi đều là thiên tài.”

“Người lớn nói chuyện, ngươi tiểu hài tử dám chen miệng vào đúng không? Ta xem ngươi gần đây ngứa da.” Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Cho nàng mười đạo tám đạo kiếm ý, bảo nàng tu luyện cho tử tế, cũng đã nửa năm rồi mà còn chưa đột phá.”

Sắc mặt Tiêu Y chợt trắng bệch, trợn mắt nhìn. Nửa năm thời gian rất dài sao?

Ta hai năm đạt được cảnh giới này đã rất nhanh rồi.

Nửa năm không đột phá, đó là chuyện bình thường mà, được không?

Người khác một năm, mười năm cũng không nhất định có thể đột phá.

Ta không phải vừa mới nói rồi sao?

Ta là người bình thường, hai người các ngươi mới là thiên tài, là biến thái.

Tiêu Y cố gắng tranh thủ cho mình một phen, lần nữa nhấn mạnh: “Nhị sư huynh, ta chỉ là người bình thường, nửa năm không lâu lắm đâu.”

“Đúng không, Đại sư huynh.”

Nhất định phải để hai vị sư huynh biết rõ ràng sư muội của bọn họ là một người bình thường, không phải thiên tài gì cả.

Kế Ngôn lại lắc đầu: “Đúng là hơi dài thật.”

Tiêu Y muốn tự tát mình một cái. Đây không phải thiếu ăn đòn sao?

Đại sư huynh và nhị sư huynh đúng là mặc chung một quần!

Tiêu Y lúc này cười làm lành, thay đổi chiến lược, nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi yên tâm, ta sẽ nghiêm túc tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá.”

Kế Ngôn giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm chỉ.

Tiêu Y sắc mặt càng trắng hơn, vừa muốn nói chút gì, Kế Ngôn đã xuất thủ.

Một cỗ kiếm ý chui vào thể nội nàng.

Cái cảm giác quen thuộc ấy lại trở về, hơn nữa lần này so với trước đó còn mãnh liệt hơn.

Uy lực bộc phát ra cũng càng thêm cường đại, nàng chỉ có thể vận chuyển lực lượng của mình để chống lại cỗ kiếm ý đang bùng phát trong cơ thể.

Sắc mặt nàng trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn.

Lữ Thiếu Khanh cười nói với Tiêu Y: “Muốn khóc sao? Muốn khóc thì cứ khóc đi, dù sao cũng chỉ là mở miệng mắng vài câu thôi, Đại sư huynh ngươi sẽ không chấp nhặt với ngươi đâu.”

Tiêu Y vốn không có ý định khóc, nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa nói thế, nước mắt nàng liền không nhịn được tuôn trào.

Không phải thương tâm, mà là tức giận.

“Quá ghê tởm, nhị sư huynh!” Nàng nhịn không được: “Nhị… sư huynh, ngươi, đồ khốn nạn!”

“Ngươi phản ta?” Lữ Thiếu Khanh giận dữ nói: “Ta bảo ngươi mắng Đại sư huynh, chứ không phải mắng ta!”

“Thế thì không được!” Lữ Thiếu Khanh tựa hồ hết sức tức giận, nói với Tiêu Y: “Ta hiện tại liền ném ngươi xuống! Ta, cái nhị sư huynh này, bình thường đối xử với ngươi quá tốt rồi, khiến ngươi không biết tôn trọng người khác!”

Tiêu Y mắt to chớp chớp, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong lòng khẳng định không tin.

Nhị sư huynh là đang nói đùa a.

Thật là, ta đã thế này rồi mà còn cố tình trêu chọc ta.

Tiêu Y trong lòng nghĩ như vậy, nàng không cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ đem nàng vứt xuống thuyền.

Nhưng mà, giây phút sau, nàng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vung tay phải lên, Tiêu Y cảm giác được một cỗ lực lượng nâng bổng mình bay vút lên không.

Trong lòng Tiêu Y thót một cái, hoảng loạn.

“Nhị… Nhị sư huynh. . .”

Không thể nào, nhị sư huynh thật sự coi nàng là vướng bận, muốn vứt bỏ nàng sao?

Không muốn mà, nhị sư huynh, ta, ta sai rồi.

Nhị sư huynh, tha mạng mà…

Tiêu Y muốn lớn tiếng cầu xin tha thứ, đáng tiếc đã quá muộn, nàng bay vút lên không, bay thẳng ra ngoài thuyền.

“Ngươi muốn làm gì?” Kế Ngôn nhìn thấy Tiêu Y bị ném ra khỏi thuyền, không ra tay ngăn cản, chỉ mang theo vẻ hiếu kỳ hỏi một câu.

Lữ Thiếu Khanh làm việc tự có lý do của hắn, điều Kế Ngôn có thể làm là giữ đủ tín nhiệm đối với hắn.

Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, nghiêm túc nói: “Thôi, nha đầu này quá coi thường người khác, lại dám mắng ta, ta bỏ đi!”

“Ai muốn thì nhặt.”

Kế Ngôn cười ha ha, xoay người đi chỗ khác, định ngồi xuống, vì nghe Lữ Thiếu Khanh nói liền biết là giả.

Lữ Thiếu Khanh quát: “Ngươi làm gì đó? Xuống dưới! Ta cũng sớm đã chướng mắt ngươi rồi, xuống dưới, xuống dưới, cũng xuống cho ta!”

Vừa nói, hắn thuận tiện ném luôn Đại Bạch và Tiểu Bạch xuống.

Kế Ngôn minh bạch, hỏi: “Ở chỗ này dừng lại?”

Lữ Thiếu Khanh thu phi thuyền lại, nhìn quanh, thở dài: “Đúng vậy, ở chỗ này đợi một đoạn thời gian rồi tính sau.”

“Cái Thí Thần chó chết đó, làm chút chuyện tốt cũng không cho phép, phiền chết!”

Cấm chế trong người Dận Khuyết không thể ngăn cản hắn lâu, cùng lắm cũng chỉ vài ngày, đến lúc đó hắn lại sẽ đuổi theo.

Dận Khuyết không thể bị đánh chết, chỉ có thể bỏ trốn, để hắn cứ thế đuổi theo.

Kế Ngôn minh bạch.

Đối với việc này hắn không có ý kiến, những chuyện này cứ để Lữ Thiếu Khanh chỉ huy là được.

Tiêu Y bên này bị ném xuống, tay chân luống cuống vội vàng tự mình khống chế để rơi xuống đất an toàn. Vừa ngẩng đầu lên, nàng càng thêm hoảng loạn.

Phi thuyền không thấy.

Lần này dọa đến Tiêu Y tóc dựng đứng lên mất rồi, nhị sư huynh làm thật ư?

“Đừng mà, nhị sư huynh, đừng bỏ rơi ta…”

Trong lòng hoảng sợ vô cùng, lại thêm cỗ kiếm ý Kế Ngôn lưu lại không ngừng bộc phát trong cơ thể, Tiêu Y lộ ra vẻ mặt thống khổ, đồng thời kêu rất lớn tiếng.

“Ngươi ở đây gào thét cái gì?”

Tuy nhiên Tiêu Y vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã từ trên trời giáng xuống.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, trái tim Tiêu Y như được trả về lồng ngực.

Nàng vỗ ngực, thở phào một hơi, “Dọa chết người ta rồi!”

“Nhị sư huynh, ngươi… ngươi quá ghê tởm!” Tiêu Y nhịn không được oán trách: “Ai lại đi dọa sư muội thế này, lá gan của ta cũng bị dọa cho co lại một vòng rồi!”

Lữ Thiếu Khanh véo véo mũi mình, vô cùng ghét bỏ nói: “Cái này chỉ là diễn tập thôi, sớm muộn gì cũng sẽ ném ngươi đi thôi.”

“Hắc hắc…”

Tiêu Y lại một chút cũng không lo lắng.

Nói cho cùng, đây đều là ác thú vị của nhị sư huynh.

“Ở lại đây, tu luyện cho tử tế cho ta! Ngươi khi nào đột phá, chúng ta lại lên đường.”

“Tự mình ở đây dựng lấy ổ chó của mình, làm chỗ ẩn nấp cho tử tế cho ta, đừng để cái đồ hèn nhát kia phát hiện.”

“Đồ mèo ngốc, đồ khỉ ngốc! Đến đây, giúp ta đào hầm, ta muốn ngủ đông…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới

Chương 3424: Trong bóng tối chìm nổi