» Chương 898: Để ngươi nhìn xem tuyệt chiêu của ta
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Tiêu Y vừa đặt chân đến nơi đây, một hắc giáp nhân đầy sát khí xuất hiện.
Khí tức cường đại quét sạch ra, như một cơn lốc càn quét, vô số tảng đá dưới luồng khí tức này vỡ toang, bắn tung tóe. Tiêu Y chưa đứng vững, không kịp trở tay. Nàng khẽ kêu một tiếng, như diều đứt dây bay xa mấy mét, đập vào một đống đá, đau đến nước mắt chảy dài.
Tiêu Y xoa đầu đứng dậy, căm tức nhìn chằm chằm nam nhân: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt nam nhân tái mét, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Y tràn đầy sát ý. Hắn cẩn thận cảm thụ một hồi, rồi lạnh lùng nói: “Là ngươi giết chết Tế Tự.”
Tiêu Y kinh ngạc, câu nói này đủ để chứng minh thân phận của kẻ đến. Đây là người của bộ tộc phụng thờ Tế Tự.
Tiêu Y lúc này vội vàng kêu lớn: “Ngươi, ngươi nhận nhầm người rồi!”
“Nhận nhầm người?” Nam nhân ánh mắt lạnh băng, sát ý trong lồng ngực cuồn cuộn: “Phản đạo giả, đáng chết!”
Nhận thấy sát ý của nam nhân, Tiêu Y vội vàng kêu to: “Không có, ngươi thật sự nhận nhầm người, ta không phải phản đạo giả, ta có thể thề mà!” Nói xong, Tiêu Y vội vàng thề, biểu thị mình không phải phản đạo giả.
Chỉ là trò chơi chữ nghĩa mà thôi, nàng theo Lữ Thiếu Khanh lâu như vậy, nếu còn không biết điểm này, tự mình thắt cổ chết đi còn hơn.
Nhìn thấy Tiêu Y thề, nam nhân ngây ngẩn cả người: Không phải phản đạo giả ư?
Tiêu Y chớp lấy thời cơ nói: “Ta biết ai là kẻ đã giết Tế Tự.”
“Ai?”
Nam nhân trong chốc lát có chút không kịp phản ứng. Dù sao Tiêu Y tràn đầy tự tin, còn thề thốt, khiến hắn không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình.
“Hắn tên Dận Khuyết, ta cũng không rõ hắn là ai, nhưng hắn đã đi về phía đó, ngươi có thể đuổi theo mà xem.” Tiêu Y chỉ vào một hướng rồi nói: “Hắn là một kẻ rất phách lối và cuồng vọng, ngươi tìm thấy hắn sẽ biết ta nói có đúng sự thật không.”
Dận Khuyết đang lẩn trốn, một ngụm lão huyết dâng lên cổ họng, nghẹn đến hắn trợn trắng mắt. “Ghê tởm, xú nha đầu!” Quả nhiên là cá mè một lứa, sư huynh đã chán ghét, sư muội cũng vậy. Hoàn toàn không thể so sánh với đại tiểu thư ôn nhu. Tức đến Dận Khuyết muốn lao ra tự tay đánh chết Tiêu Y, thật quá ghê tởm.
Nam nhân trầm mặc nhìn Tiêu Y, bỗng nhiên hắn vung tay lên, uy áp cường đại ập tới. Tiêu Y lại một lần nữa không kịp trở tay, như một con ruồi bị thổi bay. Lần này nàng phun tiên huyết, bay thẳng vài trăm mét.
“Nho nhỏ nha đầu, cũng dám ở trước mặt ta nói dối?” Nam nhân lạnh lùng nói: “Ta đã đuổi theo đến đây, liền đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Coi là giết Tế Tự của bộ tộc nhỏ thì sẽ không có ai biết sao?”
Thần sắc nam nhân lạnh băng, không che giấu sát ý của mình. Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Y: “Đi theo ta trở về, quỳ gối trước mặt Tế Tự đại nhân của bộ tộc ta mà sám hối. Nếu Tế Tự đại nhân cao hứng, còn có thể tha cho ngươi cái mạng chó.”
Tiêu Y đứng lên, lau tiên huyết dính khóe miệng, sờ lên mái tóc lại một lần nữa rối bời. Tức giận đến Tiêu Y chửi ầm lên: “Đồ chó mặc da người! Cha mẹ ngươi sao lại sinh ra cái thứ không ra gì như ngươi? Làm người tốt không thích, lại chạy đi làm quái vật? Ngươi làm con chó còn tốt hơn làm cái quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhìn thấy liền buồn nôn, nghe được liền muốn ói. Trên người kia cái mùi thối, cách trăm dặm cũng có thể nghe thấy, thối chết người! Cha mẹ ngươi là bị ngươi hun chết à?”
Một phen chửi rủa xuống, Dận Khuyết, Tương Ti Tiên cùng những người khác đang ẩn nấp từ xa đều hai mặt nhìn nhau. Bọn hắn sao cũng không nghĩ Tiêu Y mắng người lại hung ác đến vậy.
“Kẻ kia, chắc phải tức chết đi?” Có người thấp giọng lẩm bẩm: “Người không thể trông mặt mà bắt hình dong a, mắng thật hung ác.”
Bất quá cũng có người nói: “Tiểu nha đầu này mắng thật hung ác, nhưng cũng làm mất lòng người. Đối phương thế nhưng là tồn tại Nguyên Anh trung kỳ, một cái tay liền có thể chụp chết nàng. Đồ nhất thời khẩu khí nhanh sướng miệng, đây cũng không phải là cách làm của người thông minh. Ngu xuẩn.”
Có người đối với Tiêu Y hết sức khinh bỉ. Tiểu nha đầu, mắng chửi người ác như vậy, khiến ấn tượng của họ về nàng giảm đi rất nhiều.
Quả nhiên, kẻ kia bị chọc giận, sát ý dâng lên, con mắt đỏ thẫm: “Chết đi cho ta!”
Phẫn nộ hắn một chưởng vỗ xuống, linh lực cường đại mãnh liệt mà ra, như sóng biển cuồn cuộn, hủy thiên diệt địa, phá hủy hết thảy.
Tiêu Y thấy thế, vừa bò vừa lăn, chật vật chạy trốn, như một con thỏ chạy ra khỏi phạm vi công kích. Tiêu Y thở phì phò chỉ vào nam nhân hô to: “Càn rỡ! Không biết sống chết, hôm nay để ngươi kiến thức một chút bản tiểu thư lợi hại!”
Nói xong, nàng hai tay kết ấn, hét lớn một tiếng: “Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!”
Hỏa cầu thật lớn từ trên trời giáng xuống, âm thanh ầm ầm vang vọng chân trời, tựa như mặt trời rơi xuống, chẳng những làm cho nam nhân kinh hãi, mà ngay cả Tương Ti Tiên cùng mấy người kia cũng giật mình không gì sánh được. Đại Hỏa Cầu tản mát ra uy áp khủng bố khiến lòng họ rụt rè, tin tưởng một khi bị Đại Hỏa Cầu đập trúng, cho dù là Nguyên Anh cũng không chịu nổi.
Suy nghĩ của hắc giáp nam nhân cũng là như thế, hắn cũng không dám xem nhẹ Đại Hỏa Cầu. Hắn hét lớn một tiếng, thân thể toát ra sương mù màu đen. Sương mù màu đen lao ra, nhanh chóng nhúc nhích, thế mà hóa thành một cây trường mâu đen nhánh xông lên trời, va chạm với Đại Hỏa Cầu.
“Oanh!”
Một tiếng vang thật lớn, sương mù to lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ phương viên vài dặm. Dận Khuyết và Tương Ti Tiên liếc nhau. Dận Khuyết chần chờ nói: “Hình như, uy lực không lớn lắm?” Tương Ti Tiên gật gật đầu: “Sấm to mưa nhỏ, là dùng để dọa người sao?”
Mà trong làn khói sương, hắc giáp nam nhân cũng đang nghi ngờ. Nhưng ngay tại lúc hắn nghi hoặc, trong không khí vang lên tiếng rít. Một khối cự thạch xuyên thấu sương mù, từ trên trời giáng xuống. Trọng lượng vạn cân phối hợp với cường độ vạn cân, trên không trung phát ra tiếng rít nặng nề vô cùng. Như một phát trọng pháo hướng về phía hắc giáp nam nhân nện xuống. Hắc giáp nam nhân đã không kịp tránh né, chỉ có thể vội vàng giơ tay lên ngăn cản.
“Bành!”
Một tiếng vang thật lớn, cự thạch dưới chân hắc giáp nam nhân chia năm xẻ bảy, lực lượng khổng lồ làm cho nam nhân trên mặt hiện lên một tia giận dữ. Cú đánh này không gây thương tổn được hắn, nhưng lại có thể khiến huyết khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn và phá hỏng tâm trạng.
Thế nhưng điều này vẫn chưa hết, theo sát phía sau còn có một luồng năng lượng dao động vô hình và một đạo kiếm quang. Tiêu Y cùng hai Bạch hầu như đồng thời ra mặt, hướng về phía hắc giáp nam nhân phát động đánh lén. Lấy tảng đá của Tiểu Bạch mở đầu, kiếm quang của Tiêu Y cùng cầu năng lượng của Đại Bạch theo sát phía sau. Chúng gào thét lao tới, hung ác lăng lệ, hận không thể một kích liền đánh ngã hắc giáp nam nhân.
Đối mặt với vòng vây tấn công, sương mù màu đen trên thân hắc giáp nam nhân tràn ngập, như một tấm bình chướng bảo hộ lấy hắn. Chẳng những dễ dàng ngăn cản công kích của Tiêu Y và đồng bọn, còn có thể thuận thế phản kích. Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Y cùng hai linh sủng bị phản kích, miệng phun tiên huyết.
Quá mạnh!
Tiêu Y chỉ vào hắc giáp nam nhân mắng to: “Ngươi chờ đấy, để ngươi xem chiêu của ta!”
Tiếp đó lập tức thi triển đại chiêu: “Đại sư huynh……”