» Chương 903: Nhanh như vậy liền muốn gặp gia trưởng?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ vài câu đã khiến Tương Ti Tiên tâm hoa nộ phóng, Dận Khuyết gầm thét: “Ngươi bớt ở đây hoa ngôn xảo ngữ! Đại tiểu thư sẽ không bị ngươi lừa gạt đâu!” Hắn hận không thể nắm tai Tương Ti Tiên mà lớn tiếng nhắc nhở nàng không nên bị Lữ Thiếu Khanh, cái gã công tử đào hoa, tiểu nhân hèn hạ này lừa phỉnh.

Đáng tiếc, hắn không dám. Hắn chỉ có thể phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn phải biết thu liễm một chút. Đừng ở trước mặt hắn mà trêu chọc nữ nhân hắn yêu thích!

Lữ Thiếu Khanh dường như không thấy ánh mắt Dận Khuyết, hắn cười hỏi lại: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lời ta nói không đúng sao? Hóa ra trong lòng ngươi, Ti Tiên tỷ tỷ là một người quái dị, không đáng một xu?”

Trời ạ, hàm răng Dận Khuyết suýt chút nữa cắn nát! Cái gì mà “Ti Tiên tỷ tỷ” đã ra rồi! Cái gã đáng ghét!

Nhưng nhận ra ánh mắt của Tương Ti Tiên, Dận Khuyết đành phải tiếp tục đè nén cơn giận dữ, hắn nghiến răng nói: “Ta đương nhiên không phải ý tứ này, ý của ta là…” Ý của ta là ngươi bớt ở đây khoe khoang miệng lưỡi, bớt trêu chọc đại tiểu thư!

Lữ Thiếu Khanh ngắt lời hắn: “Ngươi là có ý gì? Ti Tiên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ta ca ngợi vài câu cũng không được sao? Ngươi thật là nhỏ mọn đó, hay là ngươi ghen ghét?”

“Ta ghen ghét cái quái gì!” Dận Khuyết vội vàng giải thích với Tương Ti Tiên: “Đại tiểu thư, ta không phải ý đó.”

Tương Ti Tiên cười lắc đầu: “Dận đại ca, ta biết mà.”

Dận Khuyết trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nàng khéo hiểu lòng người, thật không hổ là người ta yêu thích. Hắn đắc ý nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Hừ, gã hèn hạ, ngươi nghĩ chút thủ đoạn vặt vãnh này có thể ly gián tình cảm giữa chúng ta sao?”

Thấy đã đến lúc, Lữ Thiếu Khanh không tiếp tục trêu Dận Khuyết nữa, mà quay sang nói với Tương Ti Tiên: “Ti Tiên tỷ tỷ, các ngươi trốn ở đây là muốn làm gì sao? Ta không làm phiền các ngươi chứ?”

Dận Khuyết hừ lạnh: “Hừ, chúng ta ở đây làm gì thì liên quan gì tới ngươi?”

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, chắp tay với Tương Ti Tiên: “Đã làm phiền Ti Tiên tỷ tỷ rồi, thật sự là không có ý tứ. Vậy ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước đây.”

Một chiêu “lấy lui làm tiến” khiến Dận Khuyết nhất thời tức đến nỗi không thốt nên lời.

Tương Ti Tiên vội vàng lên tiếng: “Mộc công tử chờ một chút!” Lữ Thiếu Khanh mới là mục đích của nàng lần này, bây giờ bỏ qua thì trời mới biết bao giờ mới gặp lại được. Nàng gọi Lữ Thiếu Khanh lại, nói với hắn: “Mộc công tử, nói thật không dám giấu giếm, lần này chúng ta đến đây là vì các ngươi mà tới.”

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, cảnh giác lùi lại hai bước, nói với Tương Ti Tiên: “Ti Tiên tỷ tỷ, ta coi ngươi như tỷ tỷ mà đối đãi.”

Tương Ti Tiên sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, một hơi xông lên, suýt chút nữa nội thương thổ huyết. Nàng vô cùng im lặng: “Ngươi cái tiểu tử này cũng không khỏi quá tự tin rồi ư?”

Dận Khuyết giận dữ: “Có ý gì? Ngươi nói là đại tiểu thư sẽ thích ngươi sao? Cái tên hỗn đản này cũng không chịu soi gương nhìn lại bản thân ư?” Dận Khuyết nhìn quanh bốn phía, hắn muốn tìm một chỗ phong thủy bảo địa, sau khi đánh chết Lữ Thiếu Khanh sẽ chôn ngay tại chỗ, cho hắn ở đây cùng đá sống hết đời. Chỉ tiếc, phong thủy bảo địa thì tìm được rồi, nhưng Dận Khuyết lại tạm thời không có cơ hội động thủ đánh chết Lữ Thiếu Khanh.

Tương Ti Tiên hít sâu một hơi, lần nữa nở nụ cười, nhưng nụ cười đã rất miễn cưỡng. Nàng cười gượng, trông như bị ép làm điều gì đó, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Mộc công tử, ta hy vọng các ngươi có thể theo ta đi gặp gia gia của ta một lần.”

Lữ Thiếu Khanh trong lòng cảnh giác kéo căng, kia là Hóa Thần tồn tại. Lữ Thiếu Khanh ra vẻ kinh ngạc: “Gia gia? Là Đại trưởng lão sao? Nhanh như vậy đã muốn đi gặp gia trưởng rồi sao? Quá đột ngột… Ta, ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng đây.”

Lữ Thiếu Khanh xấu hổ thẹn thùng bộ dạng, nhường Tương Ti Tiên suýt chút nữa lại một lần nữa thổ huyết. Dận Khuyết thì nhịn không được gầm thét: “Hỗn đản, ngươi cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem, ngươi xứng sao? Cái gì mà gặp gia trưởng, ngươi không có tư cách! Muốn gặp gia trưởng thì cũng là ta đi! Ngươi tính toán cái thá gì!” Dận Khuyết nghiến răng ken két, tựa hồ chỉ cần có thể, hắn sẽ lập tức nhào tới cắn chết Lữ Thiếu Khanh cái tên vô sỉ này.

Tương Ti Tiên thật gian nan mới cười khổ nói: “Mộc công tử, không phải ý tứ này, là gia gia của ta đơn thuần muốn gặp các ngươi một lần.”

“Tại sao muốn gặp chúng ta?”

Tương Ti Tiên trầm ngâm một lát, nàng cũng lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng, gia gia bảo ta tới đây tìm ngươi, hắn muốn gặp các ngươi, bởi vì các ngươi là ‘người đặc biệt’ trong miệng hắn.”

“Đặc biệt? Bởi vì đẹp trai sao?” Lữ Thiếu Khanh gỡ một lọn tóc trước trán, u buồn nói: “Ta đã rất điệu thấp, cái này cũng truyền ra sao?”

Tương Ti Tiên trầm mặc, cái gã này, da mặt đúng là dày. Dận Khuyết lần nữa khinh bỉ: “Da mặt đúng là dày, không biết xấu hổ.”

Về phần Tương Ti Tiên gia gia, Đại trưởng lão của Thí Thần tổ chức vì sao muốn gặp Lữ Thiếu Khanh, Tương Ti Tiên cũng không rõ nguyên nhân. Nói tới nói lui đều là một thuyết pháp: đặc biệt. Những người khác không biết “đặc biệt” là có ý gì. Lữ Thiếu Khanh biết ba sư huynh muội hắn đặc biệt là chỉ điều gì. Nơi này đã coi như một thế giới độc lập, ba người bọn họ có lẽ là những người đầu tiên xông tới trong trăm ngàn năm này, người như vậy không đặc biệt, còn có gì là đặc biệt?

Lữ Thiếu Khanh đánh chết cũng không muốn đi gặp Đại trưởng lão của Thí Thần tổ chức. Kia là Hóa Thần tồn tại, một cái tay là có thể trấn áp ba sư huynh đệ bọn họ. Dù là bọn họ có thi triển hết thủ đoạn cũng không làm nổi lên được sóng gió gì.

Bất quá Lữ Thiếu Khanh bây giờ còn có việc cần mượn Tương Ti Tiên và nhóm nàng, cho nên Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ vô cùng khó xử.

“Đại trưởng lão vì vận mệnh Nhân tộc, không ngừng bôn tẩu, đúng là một anh hùng nhân vật như vậy, ta ngưỡng mộ đã lâu. Nếu như có thể, ta đương nhiên cũng muốn gặp Đại trưởng lão, lắng nghe Đại trưởng lão dạy bảo. Thậm chí làm cháu rể cũng không phải không thể, chỉ bất quá…”

Dận Khuyết tức bực giậm chân, ngay trước mặt hắn mà cứ đùa giỡn nữ thần của hắn. “Hỗn đản, hỗn đản! Ngươi cái tên nói hươu nói vượn hỗn đản này…” Dận Khuyết bị tức đến nỗi không thốt nên lời, hắn phẫn nộ gầm thét: “Ta muốn giết ngươi!”

Lữ Thiếu Khanh tranh thủ thời gian tới gần bên cạnh Tương Ti Tiên: “Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi xem, hắn muốn đánh người.”

“Dận đại ca…” Tương Ti Tiên vừa lên tiếng, Dận Khuyết không có dũng khí động thủ, nhưng bị tức đến độ sắp tại chỗ nổ tung.

Tương Ti Tiên cũng nhìn ra được Lữ Thiếu Khanh tựa hồ cố ý nhắm vào Dận Khuyết, nàng vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Mộc công tử, ngươi có chuyện gì khó xử sao?”

Lữ Thiếu Khanh thở dài, chỉ vào tiểu Hồn Thạch giáp thú đang đi theo, đợi ở cách đó không xa: “Nó à, nó chạy tới cầu cứu chúng ta, muốn chúng ta đi cứu cha mẹ nó.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bên phía Tương Ti Tiên đều kinh ngạc nhìn về phía tiểu Hồn Thạch giáp thú.

“Đây, đây là thật sao?” Tương Ti Tiên không thể tin được. Dận Khuyết càng là người đầu tiên không tin: “Không có khả năng, giả…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3422: Quỷ dị thứ ba bộ lạc

Chương 3421: Vẫn là càng thêm ưa thích Tiên thạch

Chương 3420: Hướng thần tự chứng