» Chương 912: Nên nói xin lỗi là ngươi
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Kiếm quang sáng chói giáng từ trên trời xuống, tựa thần kiếm giáng thế, quét sạch quỷ quái thế gian, làm trong sạch thế giới tà ác. Một kiếm quét ngang, sương mù đen kịt tan rã như tuyết xuân gặp sí dương.
Hai tên Nguyên Anh của Gia Đức bộ tộc bất ngờ, trở tay không kịp, bị một kiếm trọng thương, tiên huyết phun ra xối xả.
“Ai… ai?” Bọn hắn vừa sợ vừa giận. Khi ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Kế Ngôn, sắc mặt lập tức lộ vẻ khó coi.
“Ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác…” Nhận thấy Kế Ngôn cường hãn, hai tên Nguyên Anh không muốn xung đột với hắn.
Nhưng khi bọn hắn cẩn thận cảm nhận khí tức trên người Kế Ngôn, sắc mặt lập tức đại biến.
“Đáng chết!”
“Ngươi đã làm gì Tế Tự đại nhân?”
Hai tên Nguyên Anh của Gia Đức bộ tộc gầm lên, bọn hắn đã biết số phận của Tế Tự bộ tộc mình.
“Ngươi dám giết Tế Tự đại nhân!”
“Ta muốn giết ngươi!”
Hai tên Nguyên Anh mắt đỏ ngầu, phát điên, nhìn Kế Ngôn như nhìn kẻ thù giết cha, gào thét phẫn nộ rồi ra tay.
Khi những lời của hai tên Nguyên Anh Gia Đức bộ tộc vừa lọt vào tai Dận Khuyết và Tương Ti Tiên, cả hai liền ngây người. Tế Tự của Gia Đức bộ tộc đã chết rồi sao?
Theo sự bố trí của bộ tộc, một bộ tộc sở hữu Nguyên Anh nhân loại thì Tế Tự cũng phải là Nguyên Anh, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới cao nhất, dùng thực lực tuyệt đối để áp chế nhân loại. Gia Đức bộ tộc có một Nguyên Anh trung kỳ và hai Nguyên Anh sơ kỳ, vậy Tế Tự của họ ít nhất cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ.
Kế Ngôn mới đi được bao lâu mà đã dễ dàng xử lý Tế Tự rồi? Quái vật thân là Tế Tự vốn mạnh hơn nhân loại rất nhiều. Kế Ngôn lại có thể xử lý Tế Tự trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Tương Ti Tiên và Dận Khuyết nhìn lên Kế Ngôn trên trời, tựa như một Bạch Y Kiếm Tiên, trong lòng cả hai sinh ra lòng kính sợ. Dận Khuyết nhìn Kế Ngôn, trong lòng dâng lên vài phần hâm mộ, thầm ước nếu hắn cũng có thể cường đại như Kế Ngôn thì tốt biết mấy.
Ngay tại khoảnh khắc Dận Khuyết đang hâm mộ, bỗng nhiên bên tai hắn vang lên một thanh âm không mong muốn.
“Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
Dận Khuyết quay đầu, trợn mắt, phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh vừa xuất hiện. Đồ hỗn đản! Tự mình chọc ghẹo địch nhân, sau đó lại chạy trốn. Dận Khuyết tức giận mắng Lữ Thiếu Khanh: “Đồ hèn nhát!”
Lữ Thiếu Khanh không giận, cười dò xét Dận Khuyết một phen, bội phục nói: “Vừa thấy mặt đã mắng người, xem ra tình trạng của ngươi rất tốt đấy chứ. Dận huynh quả nhiên lợi hại, có thể đối phó hai tên Nguyên Anh cao thủ, lợi hại, lợi hại.”
Lợi hại cái lông. Sắc mặt Dận Khuyết càng thêm khó coi, càng muốn đánh người. Nếu hắn lợi hại, đã không thảm hại đến mức này rồi.
“Đồ hèn nhát!” Dận Khuyết không vui, giận dữ mắng Lữ Thiếu Khanh: “Gặp chuyện là bỏ chạy, ngươi vẫn là nam nhân sao? Vì ngươi mà Đại tiểu thư suýt mất mạng. Nhanh xin lỗi Đại tiểu thư đi.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tương Ti Tiên, vẻ mặt đầy áy náy: “Thật sao? Ta còn tưởng Ti Tiên tỷ tỷ các ngươi có thể ứng phó được chứ. Dận huynh không phải nói hắn là thiên tài sao? Không đánh lại à?”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, quay sang nói với Dận Khuyết: “Dận huynh, đây chính là ngươi không đúng. Thiệt thòi ta còn tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại khoác lác, nói khoác mình lợi hại thế nào. Ngươi xem, vì ngươi khoác lác mà suýt chút nữa hại Ti Tiên tỷ tỷ.”
Dận Khuyết nổi giận: Thế nói ra, còn trách ta rồi? “Hỗn đản, ngươi đang nói cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh một mặt rộng lượng, thản nhiên nói: “Không sao, tất cả mọi người là bằng hữu, không được thì không được, nhận lỗi cũng sẽ không ai chê cười. Cho nên, người nên xin lỗi Ti Tiên tỷ tỷ là ngươi.”
“Ghê tởm!” Dận Khuyết cắn răng nói: “Nếu là một chọi một, ta đã sớm đánh bại bọn hắn rồi!” Dận Khuyết kiên quyết không thừa nhận mình tài nghệ không bằng người: “Hai người bọn họ liên thủ, không phải một cộng một đơn giản như vậy, cho dù là sư huynh của ngươi cũng không chiếm được lợi ích.”
Vừa dứt lời, từ xa trên bầu trời liền truyền đến hai tiếng thảm thiết. Hai tên Nguyên Anh của Gia Đức bộ tộc đã vẫn lạc dưới kiếm của Kế Ngôn.
“Không chiếm được lợi ích?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi Dận Khuyết: “Là thế này phải không?”
Sắc mặt Dận Khuyết lúc này khó coi như táo bón mười ngày mười đêm, kéo không ra phân vậy. Cái tát này vả nhanh thật. Dận Khuyết trong lòng thậm chí nhịn không được oán trách Kế Ngôn. Ngươi không thể chậm một chút sao? Nhất định phải giết nhanh như vậy!
Nhìn Kế Ngôn trên trời, ánh mắt Tương Ti Tiên tràn đầy kinh ngạc thán phục, đồng thời cũng tràn ngập tò mò. Dễ dàng giải quyết hai tên Nguyên Anh, lại nghĩ tới việc Kế Ngôn trước đó đã giết Tế Tự của Gia Đức bộ tộc. Một cao thủ trẻ tuổi như vậy, đủ sức bỏ xa một đám thiên tài trong tổ chức Thí Thần của bọn họ, khiến các thiên tài không thể theo kịp.
Hắn rốt cuộc đến từ phương nào? Bọn hắn rốt cuộc là ai?
Tương Ti Tiên nhịn không được tò mò, hỏi: “Mộc công tử, các ngươi rốt cuộc là ai?”
Dận Khuyết cũng không nhịn được vểnh tai, muốn biết rốt cuộc là nơi nào có thể bồi dưỡng được loại hỗn đản cực phẩm này.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Người tốt chứ sao.”
Nói xong, không còn phản ứng Tương Ti Tiên nữa, quay người đi về phía hai con Hồn Thạch giáp thú khổng lồ. Tộc nhân của Gia Đức bộ tộc đã chạy tứ tán, Tế Tự chết, cao thủ trong tộc cũng đã chết, các tộc nhân tu luyện khác liên tục bị thương. Đối mặt với kẻ xâm nhập, điều duy nhất bọn hắn có thể làm là chạy trốn.
Tương Ti Tiên thấy vậy, vội vàng dẫn người của mình đi trấn an những nhân loại kia. Tế Tự đã chết, thoát khỏi sự khống chế, có cơ hội có thể biến họ thành bộ tộc bình thường, sống cuộc sống an yên.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đi đến trước mặt Hồn Thạch giáp thú. Hai con Hồn Thạch giáp thú trưởng thành nằm trên mặt đất, như hai ngọn núi dính liền nhau, tràn đầy cảm giác áp bách khổng lồ. Con người đứng trước mặt chúng nhỏ bé như một con kiến. Một con mắt của chúng còn to hơn một người trưởng thành.
Lữ Thiếu Khanh đo đạc, lẩm bẩm: “Chúng ta liền nhét kẽ răng cũng không được đi.”
Hai con Hồn Thạch giáp thú trạng thái thật không tốt. Lữ Thiếu Khanh kiểm tra một phen, phát hiện trong cơ thể chúng quấn quanh một luồng sương mù đen kịt, không những ăn mòn huyết nhục mà còn thôn phệ linh hồn của chúng. Thương thế bề ngoài không nghiêm trọng bằng bên trong cơ thể.
Tiêu Y bên này dẫn tiểu Hồn Thạch giáp thú xông lại. Tiểu Hồn Thạch giáp thú gào thét một tiếng, nước mắt tuôn như suối, đầu không ngừng cúi lạy cha mẹ, không ngừng hô hoán.
Hai con Hồn Thạch giáp thú trưởng thành đã ở vào trạng thái nửa hôn mê. Nghe tiếng kêu gọi của tiểu Hồn Thạch giáp thú, mi mắt chúng cũng chỉ hơi động đậy một cái, tựa hồ ngay cả sức để mở mắt cũng không có.
Tiểu Hồn Thạch giáp thú gào thét vài tiếng, sau đó một lần nữa hướng về phía Kế Ngôn cầu cứu.
Kế Ngôn nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Lỗ vốn chết rồi…”