» Chương 943: Tiểu Hắc xuất thủ

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Cảm nhận được cỗ kiếm ý này trong cơ thể, Tiêu Y lệ rơi đầy mặt, vô cùng kích động.

Đại sư huynh kiếm ý!

Không lâu trước đây, Đại sư huynh vì rèn luyện nàng đã lưu lại cỗ kiếm ý ấy trong cơ thể nàng. Ban đầu, nàng đã tiêu hao hết bảy tám phần kiếm ý. Vì những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nàng đều quên mất sự tồn tại của cỗ kiếm ý này.

Giờ đây, cỗ kiếm ý này bộc phát, như thần binh từ trời giáng xuống, ra tay tiếp viện đúng vào thời điểm Tiêu Y nguy hiểm nhất. Mặc dù chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng kiếm ý cường đại của Kế Ngôn cũng không phải thứ sương mù màu đen kia có thể ngăn cản được.

Kiếm ý bộc phát trong cơ thể Tiêu Y, hình thành một chiến trường, tiến hành giảo sát đối với sương mù màu đen. Tiêu Y nhìn kiếm ý của Đại sư huynh nhẹ nhàng giảo sát sương mù màu đen, tựa như nắng gắt quét sạch yêu ma quỷ quái thế gian.

“Đây chính là Đại sư huynh kiếm ý chân chính uy lực sao?”

Trong lòng Tiêu Y bỗng nhiên hiện lên một chút giác ngộ, nhưng vô luận thế nào cũng không thể nắm bắt được. Chỉ chưa đầy hai hơi thở, sương mù màu đen trong cơ thể Tiêu Y liền bị quét sạch hoàn toàn.

Tiêu Y cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Nguy hiểm thật!

“Đồ hỗn đản, ta và ngươi chưa xong đâu!”

Tiêu Y lại lần nữa ngự kiếm bay lên, lao thẳng đến trước mặt Giáp Xích, hét lớn vào mặt hắn: “Đồ không ra gì, chịu chết đi!”

Giáp Xích nhíu mày, kinh ngạc: “Ngươi mà vẫn chưa chết?”

Cú đánh vừa rồi của hắn tuy không phải toàn lực công kích, nhưng cũng không phải một tu sĩ Kết Đan kỳ có thể dễ dàng ngăn cản. Dưới một đòn, không chết cũng nửa tàn, làm sao còn có thể hoạt bát như Tiêu Y thế này?

“Muốn giết ta? Nằm mơ đi!”

Tiêu Y hét lớn, lại lần nữa chủ động công kích. Lần này, kiếm quang so với trước đó càng thêm chói mắt, uy thế cũng lớn hơn.

Kiếm quang mãnh liệt khiến Giáp Xích vô cùng khó chịu, hắn cau mày hừ lạnh: “Điêu trùng tiểu kỹ!”

Hắn vẫn vung một chưởng, sương mù màu đen giương nanh múa vuốt, lại lần nữa hóa thành một chưởng ấn khổng lồ chụp lấy Tiêu Y.

“Đi chết đi!”

Giáp Xích đã không kiên nhẫn được nữa, con ruồi đáng ghét này, chụp chết đi thôi.

“Bành!”

Công kích của Tiêu Y trước mặt Giáp Xích trở nên yếu ớt vô lực, trong nháy tức thì bị chưởng ấn khổng lồ kia đánh tan. Chưởng ấn khổng lồ đè xuống, cảm giác áp bách đen kịt khổng lồ khiến người ta ngạt thở, phảng phất muốn nhấn chìm đại địa chỉ bằng một chưởng.

Chưởng ấn khổng lồ rung trời chuyển đất, khiến Tiêu Y không còn đường trốn chạy. Cảm nhận được uy lực cường đại, Tiêu Y cắn răng, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay.

“Hừ, pháp khí của kẻ phản đạo!” Thấy Tiêu Y lấy ra ngọc bội, Giáp Xích càng thêm khinh thường, vẫn là câu nói ấy: “Điêu trùng tiểu kỹ, không chịu nổi một đòn!”

Đồng thời, tâm niệm hắn khẽ động, thúc giục sương mù màu đen gia tăng tốc độ.

“Ầm ầm!”

Chưởng ấn mang theo khí thế không thể địch nổi, giáng thẳng xuống người Tiêu Y.

“Hừ, cuối cùng cũng biến mất.” Giáp Xích trong lòng buông lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Chụp chết một con ruồi vo ve đáng ghét, tâm trạng hắn dễ chịu đi không ít.

Dưới cú va chạm, một đạo bóng đen từ trên trời giáng xuống, đập mạnh xuống đất. Tiêu Y lại một lần nữa bị vỗ xuống tới.

Tiêu Y không thèm để ý đến thương thế, nàng nhảy bật dậy, chỉ lên trời, hướng về phía Giáp Xích mà mắng lớn.

“Đồ không ra gì, đây là thứ Đại sư huynh tặng cho Nhị sư huynh, ngươi đền cho ta!”

Đây nhất định là vật đính ước, Nhị sư huynh thương ta thực lực yếu kém, cố ý cho ta để phòng vạn nhất. Nhưng nhất định không hi vọng ta dùng. Đến thời điểm Nhị sư huynh hỏi tới làm sao bây giờ? Đại sư huynh hỏi tới làm sao bây giờ? Nếu là vợ chồng trẻ vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn, ta chính là tội nhân thiên cổ. Sư phụ còn đánh không chết ta?

Tiêu Y tức giận đã đỏ mắt, “Ta đánh không lại ngươi thì ta mắng chết ngươi! Người tốt không làm, nhất định phải đi làm chó cho người ta? Không đúng, chó còn biết ai mới là người đáng để đi theo, không như cái loại người gian tà như ngươi, cái thứ khoác da người, vội vàng đi làm hiếu tử cho quái vật. Cha ngươi biết không? Mẹ ngươi biết không? Ngươi tổ tông mười tám đời biết không? Không đúng, nếu biết, bọn hắn nhất định sẽ bò ra khỏi quan tài đánh chết cái thứ không phải người như ngươi.”

Tiêu Y tức điên lên. Đây là vật hộ thân Nhị sư huynh đã tặng nàng, hôm nay lại bị dùng ở đây. Ngẫm lại cũng đau lòng.

“Ta hôm nay liền mắng chết ngươi!” Nàng cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho Nhị sư huynh.

Giáp Xích kinh hãi, “Mà vẫn không chụp chết được con ruồi này ư?”

Giọng nói của Tiêu Y dễ nghe, nhưng nội dung lại khiến lửa giận trong lòng Giáp Xích từ từ bốc lên. “Quả nhiên, những kẻ phản đạo giả đều đáng chết!”

“Ghê tởm, đáng chết pháp khí! Ta không tin ngươi còn có pháp khí như vậy.”

Cơn giận dữ bộc phát, sát khí tăng vọt, khiến đôi mắt Giáp Xích trở nên đỏ bừng vô cùng. Lời mắng của Tiêu Y khiến hắn khóa chặt toàn bộ cừu hận lên người nàng. Ánh mắt Giáp Xích lóe lên hung quang, con ruồi ồn ào như vậy, không chụp chết thì có lỗi với tế thần đại nhân.

Giáp Xích vươn tay ra, sương mù màu đen quanh quẩn trong tay hắn, không ngừng biến ảo, tà ác khí tức khiến người ta vừa sợ hãi vừa buồn nôn. Giáp Xích không định giữ lại thực lực nữa, quyết định lần này nhất định phải khiến cái con ruồi đáng ghét Tiêu Y này phải chết.

Tiêu Y phát giác được khí tức kinh khủng, lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Nhưng thế cục hiện giờ, nàng không còn đường lui, tiếp tục chỉ vào Giáp Xích mà mắng: “Ngươi có dám hạ thấp cảnh giới, ta và ngươi đánh một trận? Ở cùng cảnh giới, ngươi trước mặt ta chính là một con rệp, ta một cước là có thể giẫm chết ngươi! Con rệp, có dám hay không?”

Giáp Xích càng nổi giận hơn, “Còn dám mắng ta là con rệp?” Khí tức tăng vọt, sương mù màu đen cũng theo đó mà tăng vọt, như một mãnh hổ thoát lồng, tiếng gầm gừ vang vọng thiên địa.

“Hưu!”

Một tiếng vang nhỏ, một bóng đen xẹt qua. Khối sương mù màu đen ngưng tụ thành hình như bị va chạm mạnh, trong nháy mắt tiêu tán. Giáp Xích cũng như trúng trọng kích, “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

“Ai, ai?” Giáp Xích vừa sợ vừa giận, “Bị đánh lén?”

Một tiểu hắc điểu xuất hiện trước mặt Giáp Xích, thở phì phì mà nói: “Không cho phép ức hiếp Sư thúc!”

Đầu lông của Tiểu Hắc dựng ngược lên, điều này cho thấy nó vô cùng tức giận. “Dám khi dễ Sư thúc, đánh chết nó!”

“Tiểu Hắc!”

Tiêu Y nhìn thấy từ phía dưới, vừa mừng vừa sợ. “Cuối cùng thì ta, vị Sư thúc này, cũng không uổng công thương ngươi.” Nàng lo lắng kêu lên: “Tiểu Hắc, chạy mau!”

Tiểu Hắc chỉ lớn bằng nắm đấm, khiến người ta rất dễ bỏ qua thực lực của nó.

“Hừ! Súc sinh!” Giáp Xích hừ lạnh, không thèm để Tiểu Hắc vào mắt. Hắn lạnh lùng phất tay, sương mù màu đen quét về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc chấn động hai cánh, chủ động xông thẳng vào trong sương mù màu đen. Tiêu Y thấy thế, kinh hãi kêu to lên: “Tiểu Hắc!”

Sự đáng sợ của sương mù màu đen thì Tiêu Y vừa rồi đã lĩnh giáo rồi. Tiểu Hắc có tí tẹo thịt này, lao vào sợ rằng ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Tên đáng chết, dám đối phó Tiểu Hắc như vậy! Nếu Tiểu Hắc có gì bất trắc, ta làm sao ăn nói với Nhị sư huynh đây? Còn không phải bị đánh chết?”

“Tự tìm đường chết!” Giáp Xích thấy Tiểu Hắc dám chủ động xông vào trong sương mù màu đen, cũng cười lạnh.

Nhưng sau một khắc, một bóng đen từ trong sương mù màu đen vụt ra, tựa như tia chớp đen đâm mạnh vào ngực hắn.

“Oa…” Giáp Xích bị đâm bay nặng nề…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới

Chương 3424: Trong bóng tối chìm nổi