» Chương 945: Muốn lấy cao nhân lão gia gia tư thái xuất hiện
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Giáp Xích đang nhìn chằng chịt vô số vết thương li ti nứt toác trên ngực, hắn lại một lần nữa đổ máu. Tiên huyết bắn tung tóe, cơn giận của hắn cũng như muốn bùng phát từ bên trong.
“Đáng chết! Đáng chết gia hỏa! Ta muốn giết các ngươi!”
Hắn dù sao cũng là tồn tại cảnh giới Nguyên Anh kỳ, vậy mà ở nơi đây lại bị một tiểu nha đầu và ba linh sủng khiến cho phải thảm hại như vậy. Đây không thể nghi ngờ là nỗi nhục nhã khôn cùng. Không chém bọn hắn thành muôn mảnh, khó mà rửa sạch mối hận trong lòng hắn.
Lận Vũ lắc đầu, khẽ nói: “Thật lỗ mãng! Làm như vậy chỉ có thể chọc giận địch nhân, thì có ích lợi gì? Ngay cả khi vì trì hoãn thời gian, cũng không thể dùng biện pháp như vậy. Tranh thủ chút thời gian này thì làm được gì?”
Lận Vũ cũng biết rõ ràng vì sao Tiêu Y và đồng bọn lại muốn chiến đấu với Giáp Xích. Tất cả cũng là vì Lữ Thiếu Khanh đang ở trên phi thuyền.
“Bất quá, lựa chọn đột phá vào thời điểm này thì cũng quá đùa giỡn. Đột phá cần thời gian quá dài, rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi không giữ được bình tĩnh mà.”
Lận Vũ lắc đầu, than thở, tựa hồ vô cùng đáng tiếc, một bộ dạng của người từng trải. Cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể tìm lại chút tự tin. Dù sao đối mặt với yêu nghiệt, áp lực rất lớn.
“Yêu nghiệt thì là yêu nghiệt, kinh nghiệm vẫn còn thiếu một chút, không bằng người thế hệ trước. Ừm, đã đến lúc ta xuất thủ.”
Xa xa, Giáp Xích không ngừng phun ra sương mù màu đen, như một quái vật hình người. Hắn đã bị chọc giận hoàn toàn, sát ý ngút trời, nuốt chửng lý trí của hắn. Hắn hiện tại chỉ muốn chém Tiêu Y và đồng bọn thành muôn mảnh, để giải mối hận trong lòng hắn.
“Các ngươi nhận lấy cái chết!”
Sương mù đen kịt quanh quẩn, Giáp Xích tựa như Ma Vương, tản ra khí tức khiến người sợ hãi, ánh mắt băng lãnh của hắn chiếu xuống Tiểu Hắc.
Tiêu Y thét lớn một tiếng: “Tiểu Hắc, chạy!”
Tiểu Hắc cũng đã nhận ra sự đáng sợ của Giáp Xích, nó không thể ngăn cản đợt công kích tiếp theo. Nó không nói một lời quay người liền bay về phía phi thuyền, thân thể nho nhỏ xẹt qua bầu trời đêm, bay vào trong khoang thuyền. “Cha cha!”
Lận Vũ im lặng, đây tính là gì? Bị khi dễ, về nhà tìm đại nhân sao?
“Chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn quấy nhiễu tên tiểu tử kia.”
Lận Vũ tiếp tục lắc lắc đầu, tiếp tục ra vẻ ông cụ non: “Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, ngay cả nuôi linh sủng cũng nuôi không tốt. Thôi, chỉ có thể ta xuất thủ.”
Lận Vũ hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bay lên không trung, hướng phía nơi xa. Mới vừa rồi bị đánh rất chật vật, hiện tại cần phải nghiêm chỉnh lấy lại bộ dạng cao nhân. Nhất định phải khiến những người trẻ tuổi này trong lòng xem trọng mình, không phải vậy trước mặt bọn hắn đều không có ý tứ ngẩng đầu lên.
Tốc độ của Lận Vũ không nhanh, hắn dự định muốn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, như vậy mới có thể làm nổi bật bộ dạng cao nhân của hắn.
Nhìn Giáp Xích cuốn theo hắc vụ như vô số quỷ vật hội tụ cùng một chỗ nhào về phía phi thuyền, Lận Vũ lúc này mở to miệng: “Ở…”
Nhưng mà, hai chữ “dừng tay” của Lận Vũ còn chưa kịp hô xong, dị biến đột nhiên xảy ra.
Trên bầu trời, tầng mây dày đặc tụ lại từ linh lực bỗng nhiên nổ tung, bùng phát mà không hề có dấu hiệu báo trước, linh lực cường đại hóa thành sóng xung kích khuếch tán. Một cỗ uy áp cường đại bùng phát từ trong khoang thuyền, cảm giác áp bách khổng lồ khiến thân thể Giáp Xích đang nhào tới chấn động, tiếp đó sóng xung kích từ linh lực va chạm ập đến. Như sóng biển gào thét lao nhanh, gầm thét mà tới, đập mạnh vào người Giáp Xích.
“Phốc!”
Giáp Xích phun ra tiên huyết, bay ngược vài dặm.
“Ai dám khi dễ ngốc vịt của ta?”
Một tiếng nói lười biếng vang lên, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện tại đầu phi thuyền. Tiểu Hắc đứng trên vai hắn, ngẩng đầu lên, híp mắt, lộ ra một cỗ vui vẻ. “Dám khi dễ ta, ta sẽ bảo cha ta đánh chết ngươi!”
Bộ dạng của Giáp Xích càng thêm thê thảm, mặt mũi tràn đầy tiên huyết. Hắn hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh, hét rầm lên: “Ngươi, ngươi sao lại nhanh như vậy?”
Câu nói này cũng là điều Lận Vũ muốn hỏi. Những lời hắn chưa nói xong cũng nghẹn lại trong cổ họng, vô cùng khó chịu. Sao lại bất hợp lý đến mức này? Ngươi không phải đang đột phá sao? Ngươi là đang ở trong đó uống nước à? Lý nãi nãi ơi, có được một khắc đồng hồ chưa? Không sai biệt lắm là chớp mắt đã đột phá, yêu nghiệt cũng không thể yêu nghiệt đến trình độ này chứ? Thế giới này đã trở nên bất bình thường sao?
Lận Vũ đứng khựng lại giữa không trung, hoài nghi sâu sắc nhân sinh. Vốn định lấy tư thái cao nhân lão gia gia xuất hiện, vãn hồi một chút thể diện. Kết quả đây, lại đến đây, chiếm một vị trí tốt, có thể xem rõ ràng trò đùa.
Mặc Quân kiếm chỉ Giáp Xích phía xa, Lữ Thiếu Khanh thét lớn: “Cho ta nhận lấy cái chết!”
“Ngây thơ gia hỏa, ta muốn làm thịt ngươi!” Giáp Xích gầm thét, sương mù màu đen bao phủ hắn, như một đoàn mây đen mang theo uy áp khiến người nghẹt thở giết ngược trở lại. Hắn không hề giữ lại thực lực, triệt để bộc phát ra sức mạnh của mình, bao phủ trong sương mù màu đen hắn khẽ gầm thét, như một con mãnh hổ hung bạo xuống núi.
Lận Vũ nhìn thấy Giáp Xích một bộ dáng liều mạng, khẽ nói: “Ta vẫn còn cơ hội. Vừa rồi hắn có khả năng là đánh lén Hồn Ô của bộ tộc Nguyên Huyên, hiện tại đánh nhau chính diện, hẳn là sẽ chiến đấu một đoạn thời gian. Đến lúc đó ta sẽ tìm kiếm cơ hội, nhất định phải trước mặt hắn hảo hảo thể hiện ra thực lực của ta.”
Hình tượng cao nhân lão gia gia nhất định phải trưng ra, nếu không thì mất mặt lắm.
Giáp Xích bạo nộ mà đến, khí thế kinh người, sương mù màu đen gào thét, không ngừng nuốt chửng linh lực xung quanh, cuốn lên thập phương phong vân, tựa như Ma Vương diệt thế giáng lâm. Khí thế cường đại bàng bạc vô cùng kinh người, cũng khó trách Lận Vũ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh sẽ cùng Giáp Xích là một trận long tranh hổ đấu.
Nhưng mà, đối mặt với Giáp Xích kinh người như vậy, Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, Mặc Quân kiếm nhẹ nhàng vung ra. Mặc Quân xuất hiện, chỉ vào Giáp Xích hét lớn: “Tiểu tặc, nhìn ta chém chết ngươi!”
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sao lốm đốm đầy trời, lấp lánh trên không gian mờ mịt của màn đêm, tinh quang phóng xuống hóa thành từng đóa từng đóa hỏa diễm. Như vô số Hỏa Diễm Tinh Linh đang múa, trải rộng bầu trời, bao vây Giáp Xích lại. Hỏa diễm xoay tròn, trông rất đẹp mắt, nhưng lại tản ra nhiệt độ khủng khiếp làm biến dạng cả bầu trời, cũng khiến Giáp Xích cảm nhận được nguy hiểm.
Hỏa diễm hội tụ về phía Giáp Xích, Giáp Xích ở chính giữa tựa như trung tâm vòng xoáy, không ngừng hút lấy hỏa diễm.
“Cút!” Giáp Xích gầm thét một tiếng, sương mù màu đen tăng vọt, vờn quanh xoay tròn, hóa thành khí toàn màu đen để ngăn cản sự xung kích của hỏa diễm. Từng đóa từng đóa hỏa diễm bị sương mù màu đen ma diệt, nhưng xung quanh có vô số hỏa diễm, không ngừng xung kích, rất nhanh liền nuốt chửng Giáp Xích trong ngọn lửa. Cuối cùng một tiếng hét thảm vang lên, âm thanh thê lương tuyệt vọng quanh quẩn trên bầu trời.
Hỏa diễm tán đi, kiếm ý đầy trời cũng biến mất theo. Thân thể Giáp Xích đã là thủng trăm ngàn lỗ, hắn thoi thóp, sương mù màu đen trên người vô cùng mỏng manh.
Thân thể Giáp Xích từ trên trời rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh lại nhẹ nhõm bổ sung một kiếm. Giáp Xích đã mất sức chiến đấu cũng bị đánh thành hai nửa, trong cơ thể hắn cũng tuôn ra một đoàn sương mù màu đen đặc biệt. Lữ Thiếu Khanh thấy thế, mắt sáng lên, lần nữa vung tay lên, đưa đoàn sương mù màu đen này tới, sau đó nuốt chửng, như bổ sung năng lượng. Tiếp đó, hắn ra tay phóng một ngọn lửa đốt thi thể Giáp Xích. Dám khi dễ nữ nhi hắn, nhất định phải trấn áp cốt dương hôi.
Giải quyết xong Giáp Xích xong, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi vào Lận Vũ đang ngẩn ngơ ở nơi xa.