» Chương 948: Thần bí phù văn

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Từ sau lưng hắn, hào quang màu xám phát ra, khiến căn phòng mờ đi vài phần.

Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, cảnh giác nhìn xem. Hắn trừng mắt nhìn rõ rốt cuộc thứ gì đang phát sáng. Đó là một đạo phù văn.

Trên đó là những hình vẽ, bút tích chưa từng thấy, trông như mấy chữ nghĩa được nối liền với nhau. Lại có chút giống như một đạo phù chú, mấy nét phác họa lại với nhau. Nó chậm rãi lơ lửng, tỏa ra hào quang màu xám.

Cảm nhận được khí tức từ đó phát ra, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm ngưng trọng. Hắn nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn quan tài: “Ma quỷ đại lão, ngươi đừng gây sự có được không? Thứ đồ vật này ngươi cũng dám mang vào đây? Ngươi không phải là kẻ tùy tiện chứ, ngươi mang nó vào đây làm gì?”

Đây là đạo hào quang màu xám mà Lữ Thiếu Khanh đã nhìn thấy ở Định Ất bộ tộc khi dùng Âm Dương Nhãn. Lúc đó, thần thức của hắn thuận thế cuốn lấy đạo hào quang màu xám đó. Nhưng không ngờ nó lại xuất hiện ở đây. Bảo Ma quỷ tiểu đệ không gây sự trong đó, đánh chết hắn cũng không tin.

“Thứ đồ vật này có liên hệ với những quái vật kia, ngươi muốn làm gì? Kiềm chế một chút cho ta, đừng khiến ta tự rước lấy họa.”

Quan tài trầm mặc, nhưng ngay sau đó, một đạo ý niệm lại truyền vào trong óc hắn.

“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm quan tài: “Ngươi nói để ta tham ngộ nó? Hữu dụng không? Có thể đối phó Hóa Thần sao?”

Không có trả lời.

Lữ Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ. Ma quỷ đúng là ma quỷ, nói vài câu cũng phí sức như vậy. Bất quá hắn cũng biết rõ Ma quỷ tiểu đệ sẽ không hại hắn. Cả hai cùng vinh, cùng nhục, hắn mạnh lên thì Ma quỷ tiểu đệ cũng sẽ được nhờ.

Tham ngộ đạo phù văn này, hắn không hề kháng cự. Trước đó, khi ở Định Ất bộ tộc, hắn đã từng muốn thử tìm hiểu, tham ngộ cái trận truyền tống màu đen kia. Đáng tiếc, lúc đó đành phải ra tay hủy diệt. Hiện tại có đạo phù văn màu xám này, hắn vừa vặn có thể bù đắp phần nào tiếc nuối.

Lữ Thiếu Khanh cũng không biết cần bao lâu thời gian, nghĩ nghĩ, hắn xoay người lại, nói với quan tài: “Lần này ta hào phóng một chút, ta muốn hai mươi năm.”

Một trăm hai mươi vạn linh thạch.

Nếu là bình thường, hắn đã cứ lải nhải mãi với Ma quỷ tiểu đệ để nó cho thêm chút ưu đãi. Nhưng hiện tại Lữ Thiếu Khanh đang có khoản tiền lớn trong tay, hào khí ngút trời, chỉ một trăm vạn linh thạch hắn cũng không đau lòng đến vậy.

Bất quá mặt bàn lóe sáng, xuất hiện mấy dòng chữ.

“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh xem hết nội dung trên đó, dùng tay gõ bàn, bất mãn nói: “Ta đến Nguyên Anh hậu kỳ, ngươi liền tăng giá? Làm người sao có thể như vậy? Trách không được ngươi sẽ nằm ở chỗ này, đều là keo kiệt mà ra!”

Hắn vừa mới đột phá, liền muốn một vạn linh thạch một tháng. Nói cách khác, hắn muốn hai mươi năm, liền phải đốt hai trăm bốn mươi vạn linh thạch cho Ma quỷ tiểu đệ.

“Gian thương! Ngay tại chỗ lên giá, ta khinh bỉ ngươi!” Lữ Thiếu Khanh hùng hổ, bất quá bởi vì người mang khoản tiền lớn, cũng không phản ứng kịch liệt như trước kia.

Ai, quả nhiên có tiền, tâm cảnh cũng trở nên khác biệt. Thôi, thôi, hạng kẻ có tiền như ta cũng không chấp nhặt với loại Quỷ nghèo nàn này.

Lữ Thiếu Khanh mắng vài câu, thở dài một hơi rồi cũng lười so đo với Ma quỷ tiểu đệ. Dù sao so đo cũng vô dụng, tăng giá chính là tăng giá, quyền chủ động nằm trong tay Ma quỷ tiểu đệ, hắn có hung dữ cũng vô dụng.

Lữ Thiếu Khanh một bên đổ hết linh thạch vào lư hương, một bên quở trách Ma quỷ tiểu đệ: “Cũng chính là ta mới có thể chịu đựng loại tính xấu này của ngươi. Ngươi đổi lại người khác thử xem? Gặp phải hạng như ngươi trị, đã sớm hai lần đầu thai rồi. Có thể học chút điều tốt được không? Suốt ngày keo kiệt như vậy có làm được gì? Về sau nhớ kỹ đối tốt với ta một chút, đừng suốt ngày nghĩ đến chiếm tiện nghi của ta. Làm người phải có chút cách cục, đại khí một chút, đừng như vậy keo kiệt, khiến cho mình chết cũng không an lòng…”

Hai trăm bốn mươi vạn linh thạch rất nhanh hóa thành tro tàn, một luồng linh lực khổng lồ đậm đặc được hấp thu. Trong phòng quang mang lấp lóe, trên bầu trời, trong hư không xa xăm, tinh quang lấp lánh, từng đạo tinh quang rơi xuống, trông rất đẹp mắt.

Trong phòng, linh lực đậm đặc bắt đầu tràn ngập. Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, vẫy tay. Đạo phù văn màu xám lơ lửng trên không trung rơi xuống, lơ lửng trước mặt hắn.

Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại, thần thức tuôn ra, bao bọc lấy đạo phù văn màu xám, bắt đầu tìm hiểu.

Thần thức vừa mới tiếp xúc, thân thể Lữ Thiếu Khanh đột nhiên chấn động, có một loại ảo giác khiến hắn cảm thấy mình tiến vào một cái thế giới. Ở thế giới này, hắn nhỏ bé như sâu kiến. Thế giới to lớn và phức tạp khiến hắn chùn bước, một loại cảm giác áp bách nặng nề ập tới. Phảng phất như cảm giác thiên địa sắp sụp đổ, khiến người ta sinh ra một loại bất lực.

Tâm thần Lữ Thiếu Khanh lâm vào mê mang ngay khoảnh khắc tiếp xúc. Phảng phất thân ở một thế giới xa lạ, nơi đây mọi thứ đều mới mẻ. Hắn như một kẻ ngoại lai xông vào, tay chân luống cuống đứng trong thế giới này. Bất kỳ đồ vật nào ở đây, từ con sâu kiến đến thiên địa, đều là những tồn tại khác biệt. Tất cả những gì hắn từng biết trước kia ở đây đều không hề có tác dụng.

Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh lâm vào mê võng, cũng lâm vào hoài nghi bản thân. Thiên phú của hắn tuy không bằng Kế Ngôn, nhưng ở một số phương diện, hắn cũng có thể xưng là thiên tài. Thực lực của hắn bây giờ trong thế hệ cùng lứa cũng là khinh thường quần hùng, là tồn tại hàng duy đả kích. Trong lòng ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, hắn xâm nhập một thế giới xa lạ, ở nơi đây, hắn như một hài nhi mới sinh, chưa quen thuộc với mọi thứ trong thế giới này.

Thật quá đả kích người!

Lữ Thiếu Khanh lâm vào trong tham ngộ sau, thân ảnh nữ nhân lần nữa từ quan tài nổi lên. Nhìn xem Lữ Thiếu Khanh, trên mặt nàng mang hàn sương. Thật là, đời này nàng khi nào bị người ta quở trách như vậy? Còn nói nàng keo kiệt? Thật sự là muốn hảo hảo chỉnh đốn một trận tên gia hỏa này.

Ánh mắt nàng vượt qua Lữ Thiếu Khanh, rơi vào đạo phù văn màu xám trước mặt hắn. Nhìn chằm chằm đạo phù văn màu xám, nữ nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm dễ nghe quanh quẩn trong phòng: “Ngươi có thể tham ngộ sao?”

Một năm, hai năm, ba năm, thời gian từng ngày trôi qua. Lữ Thiếu Khanh vẫn mê võng như cũ, không có nửa điểm biến hóa. Không biết còn tưởng rằng hắn bị nhốt rồi.

Nữ nhân thở dài, lần nữa thấp giọng nói: “Đây không phải người bình thường có thể tham ngộ, ngươi cũng không ngoại lệ sao?” Trong giọng nói mang theo vài phần thất vọng.

Ánh mắt nữ nhân mang theo mấy phần thất vọng, chậm rãi nâng ngọc thủ, chuẩn bị giúp Lữ Thiếu Khanh một tay.

Bất quá ngay tại thời điểm này, thân thể Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên động, nữ nhân lập tức biến mất. Hắn đứng lên, ánh mắt theo mê võng dần dần khôi phục thanh tỉnh. Hắn vỗ vỗ đầu mình, nhìn qua đạo phù văn màu xám trước mắt, có mấy phần đau đầu: “Ngươi rốt cuộc là cái quỷ quái gì?”

Ba năm thời gian, hắn nửa điểm cũng không tham ngộ thấu, ngược lại khiến mình suýt chút nữa mê thất ở bên trong. Khó quá!

Lữ Thiếu Khanh nâng cằm lên, nhìn qua đạo phù văn màu xám, trong đầu đang suy tư biện pháp. Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, hao phí thêm bao nhiêu thời gian hắn cũng khó có thể tham ngộ. Lãng phí thời gian đều là linh thạch cả!

“Ta kiên quyết không thể làm một kẻ lãng phí!” Lữ Thiếu Khanh cắn răng, thái độ kiên quyết, sau đó hướng về phía đạo phù văn màu xám một bàn tay vung đi…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3412: Có một cái vấn đề rất lớn

Chương 3411: Bảo bảo trong lòng khổ

Chương 3409: Ta là tổ tông ngươi