» Chương 981: Người đồ ăn nói nhiều!

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Lặng ngắt như tờ.

Những người chứng kiến đều trợn tròn mắt. Hoàng Ngọc xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc tỷ thí này sẽ kết thúc ngay lập tức. Tiêu Y tuổi tác quá nhỏ, chỉ mới hai mươi tuổi trên dưới, trong khi đa số những người có mặt ở đây đều đã ba bốn mươi tuổi trở lên. Trong mắt bọn họ, Tiêu Y chỉ là một tiểu hài tử.

Tiểu hài tử có thể mạnh bao nhiêu? Hoàng Ngọc vừa ra tay liền có thể dễ dàng giải quyết nàng.

Kết quả thì sao?

Tiêu Y chỉ bằng một chiêu đã đánh Hoàng Ngọc văng xuống lôi đài, khiến vô số ánh mắt sững sờ.

“Cái này…”

“Không, không có khả năng!”

Không ít người lên tiếng kinh hô, kết quả này khiến họ khó lòng chấp nhận. Nhưng sự thật hiển nhiên bày ra trước mắt, dù không muốn chấp nhận, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Tiêu Y cầm trong tay trường kiếm, sừng sững trên đài, tựa như một nữ hiệp khách hiên ngang. Ánh mắt ngạo nghễ quét ngang xuống dưới đài, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ cười toe toét, ngây thơ tản mạn thường ngày của nàng.

Đây là lần đầu tiên Chu Quang Viễn nhìn thấy một mặt Tiêu Y như thế này, lúc này con mắt hắn cũng mở to mấy phần, chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Y trên đài. Một trái tim đập bịch bịch kịch liệt. Dáng vẻ này cũng rất được lòng người. Phong thái yểu điệu, thần thái rạng rỡ, toát ra khí khái không thua kém nam nhi, lại có thêm một phần phong tình đặc biệt, càng khiến Chu Quang Viễn mê mẩn không thôi. Hắn cảm thấy xúc động muốn xông lên cùng Tiêu Y kề vai chiến đấu, bất quá lý trí vẫn còn, khiến hắn đè nén loại xúc động này.

“Còn có người muốn lên đài nữa không?” Tiêu Y liếc nhìn đám người một vòng rồi nhàn nhạt hỏi.

Vẻ bình tĩnh của nàng hiện rõ sự tự tin, cũng khiến người ta cảm thấy Tiêu Y không hề đặt đám đông vào mắt.

“Khốn kiếp, đáng ghét!” Dận Khuyết cắn răng, trong lòng mắng Hoàng Ngọc ngu xuẩn. Đã lên đài rồi mà vẫn còn giả bộ cao thủ.

Hắn trầm giọng nói: “Chỉ cần cẩn thận một chút, cũng không đến mức thua chật vật như vậy.”

Lời của Dận Khuyết khiến những người xung quanh gật gù: “Không sai, chính là không nên chủ quan.”

“Nha đầu kia thực lực không kém hơn Hoàng Ngọc, Hoàng Ngọc quá bất cẩn.”

“Hoàng Ngọc nha đầu ấy chỉ cần cẩn thận một chút, ai thua ai thắng cũng còn chưa biết chừng.”

“Chủ quan hại người…”

Đám đông nghị luận ầm ĩ, rồi nhanh chóng thống nhất quan điểm: đều cho rằng Hoàng Ngọc chủ quan dẫn đến thất bại.

Ngay lập tức có người không phục quát lên: “Hừ, Hoàng cô nương là chủ quan, nếu không thì, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng dễ dàng như vậy sao?”

“Đúng vậy, ngươi đừng phách lối, sẽ có người đến thu thập ngươi.”

“Đừng càn rỡ nữa, ngươi bất quá chỉ là gặp vận may.”

“Ai lên đi, mau, đừng để nàng phách lối…”

Rất nhanh, bên phía Dận Khuyết có người đứng ra.

Một vị công tử trẻ tuổi tuấn tú, mang theo phong thái nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, mỉm cười nói: “Để ta làm đối thủ của ngươi.”

Vừa thấy vị công tử đó xuất trận, những người xung quanh cao hứng reo lên.

“Ha ha, là Tào Thần công tử!”

“Tào huynh đã là Kết Đan trung kỳ, cảnh giới tầng sáu, mạnh hơn nha đầu kia nhiều.”

“Lần này xem nha đầu này làm sao bây giờ.”

“Ha ha, lần này muốn thua cũng khó.”

Dận Khuyết và vài người khác cũng lộ ra nụ cười, vẻ mặt cũng giãn ra.

“Tào Thần ra tay, lần này ổn rồi.”

“Đúng vậy, Tào Thần tuổi trẻ, thiên phú rất mạnh, chưa đến ba mươi tuổi đã là Kết Đan trung kỳ, có hy vọng đột phá Nguyên Anh trước tuổi bốn mươi, năm mươi.”

“Thiên tài như thế, không thể lại bại bởi nàng ta.”

“Tào Thần, cẩn thận một chút nhé, có người nói muốn thủ hạ lưu tình, thương hoa tiếc ngọc đó, đừng ra tay quá nặng nhé, ha ha…”

Những người phía dưới tâm tình nhẹ nhõm, cảm thấy lần này không có vấn đề gì.

Tào Thần cũng có ý nghĩ tương tự, hắn âm thầm chuẩn bị kỹ lưỡng, đề phòng bị một kiếm đánh ngã giống như Hoàng Ngọc, nhưng không vội vàng xuất thủ. Hắn cười ha hả, nói với Tiêu Y: “Tiêu cô nương, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, không muốn bắt nạt ngươi, ngươi ra tay trước đi.”

“Ta sợ ta ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội ra tay nữa.”

Tiêu Y khẽ thở dài: “Các ngươi đều giống nhau sao?”

“Kẻ yếu nói nhiều!”

“Xem chiêu!”

Cùng cảnh giới với ta mà dám nói mạnh hơn ta ư?

Đã Tào Thần để nàng động thủ, nàng cũng lười nhiều lời. Hướng về phía Tào Thần chính là một kiếm.

Nhìn thấy Tiêu Y vẫn dùng chiêu thức cũ, ánh mắt Tào Thần lóe lên vẻ coi thường. Ngươi cho rằng ta là Hoàng Ngọc sao? Ngây thơ! Ta sẽ cho ngươi thấy thực lực của ta.

Tào Thần không dám khinh thường, đối mặt với kiếm quang đang lao tới, hắn không trốn tránh, mà lựa chọn cứng đối cứng. Chợt thấy trên tay hắn lóe lên ánh sáng, vẽ lên một vòng tròn trước ngực. Sau một khắc, một chiếc khiên tròn phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, gần như trong suốt, xuất hiện trước mặt hắn.

Dận Khuyết và những người khác thấy cảnh này, âm thầm gật đầu.

“Linh lực thuẫn, Địa cấp công pháp, đây là một trong những tuyệt kỹ trấn phái của sư môn Tào huynh.”

“Nghe nói lúc đó sư phụ Tào công tử đã dựa vào chiêu này ngăn chặn một con quái vật Tế Tự Nguyên Anh hậu kỳ tấn công, khiến con quái vật kiệt sức mà chết.”

“Tiểu nha đầu không phá được chiêu này đâu.”

“Không phá được, nàng ta liền thua.”

“Ha ha, nàng ta có khi nào phải dùng hết sức lực bú sữa không nhỉ?”

“Ha ha, cứ chờ xem đi, vừa rồi phách lối bao nhiêu, lát nữa sẽ chật vật bấy nhiêu…”

Tào Thần ra tay khiến những người vây xem tinh thần chấn động, cảm thấy lần này Tiêu Y thua không nghi ngờ gì.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, kiếm quang của Tiêu Y lao tới. Kiếm quang màu lam bộc phát, trên lôi đài khởi lên một cơn bão kiếm ý. Như vô số thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, lao về phía Tào Thần.

“Oanh!”

Chiếc khiên ánh sáng trong tay Tào Thần phóng đại quang mang, Tào Thần cũng bị kiếm quang bao phủ, biến mất trong tầm mắt mọi người. Kiếm ý không ngừng xung kích, hoành hành. Mặt đất cứng rắn dưới sự xung kích của kiếm ý, đá vụn bay tán loạn. Kiếm ý bùng phát khiến những người vây xem không khỏi biến sắc.

Cỗ kiếm ý này mạnh thật.

Hoàng Ngọc, người vừa thua trận vì chủ quan, vốn vẫn còn vẻ không phục, nhưng giờ đây, sắc mặt nàng âm trầm, hết sức khó coi. Cỗ kiếm ý này nàng cũng không có mười phần tự tin có thể ngăn cản. Trước cỗ kiếm ý cường đại này, lòng tin của một số người vào Tào Thần bắt đầu dao động.

“Tào công tử đỡ nổi không?”

“Làm sao có thể không đỡ được?”

“Cứ xem đi…”

Nhưng mà, một tiếng hét thảm vang lên, quang mang biến mất, Tào Thần cũng máu tươi văng tung tóe, theo trên lôi đài ngã vật vã xuống.

Hắn bại!

Nhìn Tào Thần đang ngã vật vã trên mặt đất, đám người khiếp sợ.

“Không, không có khả năng…”

“Thua, thua rồi?”

“Giả đi, làm sao có thể?”

“Cho dù không địch lại, cũng không thể nào chỉ trong một chiêu đã bị đánh bại.”

“Hắn đang làm gì…”

Đám người cảm thấy khó tin trước kết quả này. Điều này còn khiến họ chấn động và không thể nào chấp nhận hơn cả việc Hoàng Ngọc thua Tiêu Y. Hoàng Ngọc có cảnh giới tương đương, nhưng là chủ quan sơ ý, thất bại còn có thể chấp nhận. Nhưng Tào Thần thì khác, cảnh giới ngang với Tiêu Y, hơn nữa còn có sự chuẩn bị, kết quả vẫn giống như Hoàng Ngọc, bị một kiếm đánh bại.

Dận Khuyết và những người khác sắc mặt khó coi tới cực điểm, như là bị người ăn một bạt tai, trên mặt nóng ran.

Kết Đan trung kỳ cảnh giới tầng sáu cũng không thắng được sao?

Nha đầu này mạnh đến vậy sao?

Tiêu Y hừ một tiếng, lần nữa ngẩng cao đầu đứng thẳng, quát lớn: “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Còn có người muốn lên đài nữa không?”

“Khốn kiếp, cứ tiếp tục đi! Ta không tin nàng thật sự vô địch…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3191: Chân chính địch nhân

Chương 3190: Là bởi vì cẩu huyết tình sát sao?

Chương 3189: Là bình chướng