» Chương 1015: Không có bất luận cái gì đặc biệt mục đích
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Địa điểm mục tiêu cách Huyền Thổ thành mấy ngàn dặm. Lữ Thiếu Khanh hạ xuống, nhìn tòa núi nhỏ trước mắt, rồi cúi đầu nhìn tấm thác ấn đồ trong tay. Hắn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tìm được.
“Nhị sư huynh, nơi này có gì vậy?” Tiêu Y hiếu kỳ, đầy phấn khởi đánh giá ngọn núi trước mắt.
Ngọn núi này cao hơn ngàn mét, dốc đứng, hiểm trở. Nhìn từ chính diện, nó như một cây gai nhọn đột ngột nhô lên từ mặt đất, đâm thẳng lên trời. Phía trên sương trắng tràn ngập, che khuất tầm nhìn. Mắt thường không thể nhìn tới đỉnh.
Dòng sông trắng xóa từ đỉnh núi tràn xuống, tạo thành một thác nước như từ trời đổ xuống. Nước sông từ trên cao đổ xuống, va vào vách núi đá, phát ra âm thanh như sấm rền, đinh tai nhức óc, vô số bọt nước trắng xóa bắn tung lên không.
Dưới chân núi là một hồ nước, rộng hơn mười thước. Nước sông xối xuống, va vào mặt nước, làm nổi lên từng tầng bọt nước gợn sóng.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên trên, thần thức quét một lượt, toàn bộ cảnh vật phía trên đều hiện rõ. Phía trên chẳng có gì đặc biệt, cây cối, cỏ dại, tảng đá, động vật đều có đủ, cũng không có dấu vết trận pháp, phổ biến như bất kỳ ngọn núi bình thường nào. Hắn dùng thần thức quét ngọn núi này mấy lần, cũng không tìm thấy bất kỳ nơi nào đặc biệt khác.
Lữ Thiếu Khanh lấy làm kỳ lạ, đã đến đây, sao lại không có bất kỳ dị dạng nào? Hoàn toàn khác biệt với Thủ Tiên Sơn trước kia, nơi đó có người trấn giữ, phía trên trận pháp dày đặc, vừa nhìn là biết có tầm quan trọng lớn. Ngọn núi trước mắt thì không như vậy, không có người trấn giữ, không có trận pháp, không có dù nửa điểm đặc biệt hay kỳ quái. Phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Càng quan trọng hơn là, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu, ánh mắt lơ đãng quét qua trữ vật giới chỉ. Trước kia ở Thủ Tiên Sơn, trữ vật giới chỉ phát nhiệt, ma quỷ tiểu đệ bên trong giống như muốn lao ra ngoài vậy. Mà lần này, trữ vật giới chỉ không có dù nửa điểm động tĩnh. Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ không hiểu, ma quỷ tiểu đệ bảo hắn tới đây muốn làm gì?
“Nhị sư huynh, ngọn núi này có gì đặc biệt sao?” Tiêu Y hiếu kỳ hỏi. Nàng nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra cái gì. Đặt Huyền Thổ thành không đi, lại tới đây làm gì? Ngắm thác nước sao?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nói với nàng: “Ngươi đi tìm xem, nhìn có gì đặc biệt không.”
Tiêu Y nghe vậy, liền mang theo ba con linh sủng bắt đầu tìm kiếm. Nàng bay lên không, thẳng tới đỉnh núi, lượn quanh xung quanh tìm tòi. Ngay cả phía sau thác nước cũng đi dò xét qua, nhưng không có phát hiện gì khác.
Tiêu Y tìm một vòng xong, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, chi bằng ta bổ ngọn núi này ra xem?” Nàng lại bổ sung: “Không chừng thứ nhị sư huynh muốn tìm lại đang ẩn náu bên trong.”
Bổ ra một ngọn núi đối với ba người bọn hắn không phải chuyện gì khó khăn. Lữ Thiếu Khanh khổ não, nếu có thể, hắn hiện tại muốn đi vào hỏi ma quỷ tiểu đệ, đây là ý gì. Đã tới đây, không có gì, cũng không cho điểm gợi ý.
Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh đang buồn rầu, tự hỏi lời đề nghị của Tiêu Y có được không, Kế Ngôn bỗng nhiên chỉ vào hồ nước nói: “Hẳn là ở phía dưới.”
“Ở phía dưới?” Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ. Thần thức quét qua, phía dưới hồ nước ngoại trừ một ít cá bơi lội ra, không dò xét được cái gì. “Ngươi làm sao biết?” Lữ Thiếu Khanh hỏi.
Kế Ngôn cau mày, cũng rất không hiểu: “Đến đây xong, ta cảm thấy phía dưới dường như có thứ gì đó tồn tại, giống như có liên quan tới ta.”
“Liên quan tới ngươi?” Lữ Thiếu Khanh sửng sốt. Không đúng, hẳn là liên quan tới ta mới đúng, sao lại kéo lên thân sư huynh của mình?
Tiêu Y bên này cũng trừng to mắt, hiếu kỳ hỏi: “Đại sư huynh, ngươi biết là cái gì không?”
Kế Ngôn lắc đầu.
Tiêu Y dò hỏi: “Đi xuống xem một chút?”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhau, cuối cùng gật đầu. “Đi xuống đi.”
Ba người xuống nước, dưới nước so phía trên càng lớn, càng sâu. Phía trên như một cái hồ nước, phía dưới thì giống biển lớn, tĩnh mịch rộng lớn, sâu không thấy đáy. Kế Ngôn chỉ xuống phía dưới hồ nước, ba người thẳng tiến đáy nước.
Càng đi xuống, loài cá bơi lội xung quanh càng nhiều. Có con cá to bằng ngón cái, bơi thành từng đàn, qua lại, như những tinh linh trong nước. Cũng có những con cá lớn vài cân, mười mấy cân, dài nửa mét, dài một mét.
Mắt thấy sắp đến đáy nước thì bỗng nhiên một bóng đen từ đằng xa xông tới, tốc độ trong nước nhanh như thiểm điện, bay thẳng về phía ba người Lữ Thiếu Khanh.
Không cần Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn xuất thủ, Tiêu Y hừ lạnh một tiếng, một kiếm vung ra. Bóng đen xông tới kia bị chém thành hai nửa, máu tươi cuộn trào trong nước. Đây là một con quái vật có tướng mạo hung ác, dài nửa mét, như nửa người trưởng thành đã bị lột bỏ, miệng đầy răng sắc bén. Đôi mắt cá tinh hồng của nó dường như lộ ra vẻ không hiểu. Con mồi làm sao lại biến thành thợ săn đáng sợ?
Tiêu Y thu kiếm, dương dương đắc ý nói: “Hừ, tiểu quái ngư, cũng dám ở trước mặt ta phách lối?” Nàng lại lầm bầm: “Cũng không nhìn một chút ta là ai?”
“Có phải ngươi cảm thấy mình rất lợi hại không?” Thanh âm Lữ Thiếu Khanh truyền tới, dưới nước có mấy phần sai lệch.
Tiêu Y le lưỡi, vội vàng nghiêm túc lên, bất quá trong lòng vẫn đang lầm bầm: “Con cá này, ngoại trừ tốc độ nhanh một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Nếu ngươi cảm thấy lợi hại, ngươi đi đối phó bọn chúng đi.”
“Bọn chúng?” Tiêu Y không hiểu, nhưng thanh âm từ phía sau truyền đến. Tiêu Y nhìn lại, lập tức sợ tè ra quần. Phía sau, một đàn quái ngư đang lao tới phía nàng. Dày đặc, nhiều vô số kể, ít nhất cũng có hơn ngàn con.
“Ta đi!” Tiêu Y kinh hãi, vừa định hỏi Lữ Thiếu Khanh làm sao bây giờ thì lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã biến mất. Cúi đầu nhìn, lập tức muốn thổ huyết. Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã rơi thẳng xuống phía dưới, tốc độ rất nhanh, giống như muốn bỏ rơi nàng vậy.
Tiêu Y gấp đến độ hô to: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, chờ ta một chút!” Sau khi nói xong, nàng cũng vội vàng đuổi theo.
Tuy nhiên, Tiêu Y tốc độ dù nhanh cũng không sánh bằng cá trong nước, huống hồ những quái ngư này tốc độ trong nước viễn siêu các loài cá khác, nhanh như thiểm điện. Rất nhanh liền bao vây Tiêu Y.
Xung quanh đều là những con quái ngư dày đặc, bộ dạng xấu xí hung ác khiến Tiêu Y sợ đến oa oa kêu to. Bất quá Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng không quay đầu, Lữ Thiếu Khanh lầm bầm: “Rèn luyện rèn luyện mới được, đúng không?”
Kế Ngôn rất tán thành: “Nói có lý.”
Kỳ thật thực lực quái ngư không mạnh, không có linh lực ba động, chỉ là cá bình thường, chỉ là số lượng nhiều, tốc độ nhanh, bộ dáng có chút hung ác thôi. Có điểm giống Thực Nhân Ngư trong kiếp trước của Lữ Thiếu Khanh. Lấy thực lực của Tiêu Y đối phó bọn chúng thì dư sức.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn một đường xâm nhập, đi tới phía dưới đáy nước, mà trước mắt hai người bọn họ, xuất hiện một cái hang động to lớn, sâu không thấy đáy.