» Chương 1017: Yêu thú bạch tuộc

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Lữ Thiếu Khanh, một con bạch tuộc khổng lồ hiện ra từ cửa động. Thân thể nó cao gần trăm mét, tròn trịa như một cái phễu khổng lồ. Nó có tám xúc tu khổng lồ, chiều dài mỗi xúc tu cũng hơn trăm mét, trên đó chi chít giác hút, quanh giác hút còn mọc những chiếc răng sắc bén, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt dưới nước, khiến lòng người lạnh lẽo. Trên các xúc tu chính là thứ chất nhầy Lữ Thiếu Khanh và mọi người vừa trông thấy, thứ chất nhầy có thể ngăn cách thần niệm dò xét.

Sau khi bạch tuộc xuất hiện, đôi mắt khổng lồ của nó nhìn chằm chằm ba người Lữ Thiếu Khanh. Đôi mắt nó tỏa ra ánh sáng khát máu, cái miệng khẽ mấp máy, phun nuốt dòng nước và bọt khí.

“Người, nhân loại…” Một đạo thần niệm truyền tới.

Đồng thời, một luồng khí tức cường đại theo đó ập đến: Khát máu, băng lãnh. Uy áp cường đại khiến Lữ Thiếu Khanh biến sắc: “Đây là yêu thú, mã đức!”

Dã thú, chỉ là động vật phổ thông. Hung thú, thiên phú đặc thù, chú trọng huyết thống; thực lực tăng cường theo tuổi tác trưởng thành, song sẽ suy giảm sau khi đạt đến đỉnh phong nhất định. Sự trưởng thành có giới hạn nhất định.

Yêu thú, biết tu luyện, nuốt thiên địa linh lực, cùng tu sĩ nhân loại, thông qua tu luyện mà trở nên cường đại, tiềm lực phát triển vô hạn, có thể tu luyện tới cuối cùng giống như nhân loại, đắc đạo phi thăng, trở thành một phần tử của Tiên Giới. Yêu thú, không luận xuất thân, không chú trọng huyết thống; có thể là động vật phổ thông, cũng có thể là hung thú cường đại.

Tiểu Bạch ban đầu là hung thú, nhưng sau khi đi theo Kế Ngôn, bước lên con đường tu luyện, nó đã từ hung thú biến thành yêu thú. Đại Bạch và Tiểu Hắc thì vừa sinh ra đã là yêu thú. Con bạch tuộc lớn trước mắt, có lẽ là yêu thú chuyển hóa từ hung thú mà thành.

Xét theo khí tức bạch tuộc tỏa ra, ít nhất nó đạt cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ; dưới nước, đó là sân nhà của nó, có thể phát huy đến 120% thực lực.

Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: “Thật là lạ, đây là nước ngọt mà, sao lại có bạch tuộc nhỉ? Chẳng phải chúng sống ở biển sao? Cũng không biết có ăn được không…”

“Nhân loại, đã rất lâu không ăn thịt loài người rồi, hôm nay các ngươi cuối cùng cũng tự đưa tới cửa sao? Haha, hãy trở thành thức ăn đi…”

Thần niệm của bạch tuộc lộ rõ sự hưng phấn, kích động. Qua lời nó nói, còn có thể hiểu rằng bạch tuộc này trước kia đã từng ăn thịt người. Giờ đây, nó đã coi ba người Lữ Thiếu Khanh là con mồi của mình.

Bạch tuộc không kiềm chế nổi, vung xúc tu lao thẳng tới ba người. Tám chiếc xúc tu giương nanh múa vuốt, khuấy động đáy nước, tạo ra từng cột nước xoáy. Tựa như vòi rồng, những cột nước xoáy ép xuống ba người Lữ Thiếu Khanh. Dòng nước quanh ba người Lữ Thiếu Khanh trở nên rung chuyển, mặt nước vốn bình tĩnh giờ phút này lộ rõ vẻ hung bạo.

Mỗi cột nước xoáy có cường độ vượt quá vạn cân, sức mạnh ấy không ngừng đè ép ba người Lữ Thiếu Khanh, như có vô số bàn tay đang xé rách thân thể họ, muốn xé họ thành vô vàn mảnh vụn. May mắn họ là tu sĩ, nếu là người thường trong hoàn cảnh này, sẽ lập tức bị dòng nước xé nát, mất mạng.

Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng đưa Tiêu Y lùi lại, dặn Kế Ngôn: “Đừng chém chết nó, giữ lại một con sống để hỏi.”

Kế Ngôn rút Vô Khâu kiếm ra, xông tới. Vô Khâu kiếm bộc phát kiếm quang mãnh liệt, đánh tan những cột nước đang ép tới. Vô Khâu kiếm sắc bén để lại một vết kiếm hằn sâu trên xúc tu bạch tuộc, một dòng máu xanh lam tuôn ra, nhuộm xanh cả vùng nước xung quanh.

“Máu xanh lam?” Tiêu Y hiếu kỳ.

“Máu bạch tuộc có màu xanh lam, ngươi không biết sao?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Bảo ngươi đọc sách nhiều vào, ngươi không nghe.”

Trận chiến vừa mở màn đã thất bại, trong mắt bạch tuộc lộ ra lửa giận, nó gào thét phẫn nộ như con người: “Nhân loại đáng chết, ngươi dám làm ta bị thương?”

Bạch tuộc giận dữ lần nữa vung xúc tu vỗ xuống Kế Ngôn. Dù ở dưới nước, nhưng sức cản của nước chẳng có tác dụng gì với bạch tuộc; tám chiếc xúc tu của nó nhanh như chớp giật. Chỉ trong nháy mắt, nó vây kín Kế Ngôn, tạo thành một vòng vây kín không kẽ hở, nhốt Kế Ngôn bên trong.

Tiếp đó, thân thể bạch tuộc chấn động, những giác hút trên tám chiếc xúc tu mở ra, phun ra vô số chất nhầy. Trong mắt bạch tuộc hiện lên ánh nhìn đắc ý hệt như con người. Nó sống hơn ngàn năm, ban đầu chỉ là một con bạch tuộc bình thường. Nhưng ngoài ý muốn thay đổi, nó bước vào con đường tu luyện, trở thành một yêu thú, thực lực cũng đã đạt tới Nguyên Anh kỳ. Nó có mười phần tin tưởng vào chất nhầy của mình, lần này con mồi không thoát được.

Kế Ngôn phát hiện chất nhầy của bạch tuộc không chỉ có tác dụng ngăn cách thần thức, mà giờ đây còn có tính ăn mòn. Dòng nước xung quanh lập tức bốc hơi một mảng lớn, phát ra tiếng “tư tư” cùng khói trắng. Kế Ngôn không dám mạo hiểm lấy thân chạm vào, trở tay vung một kiếm, kiếm mang đột khởi. Những làn khói trắng do chất nhầy bốc hơi lên tựa hồ bị một làn gió mát quét qua, rồi dần tan đi.

Một đạo kiếm quang trăm trượng xông phá vòng vây do xúc tu bạch tuộc tạo thành. Một nửa số xúc tu bị chặt đứt cùng nhau, huyết dịch xanh lam phun ra, một lần nữa nhuộm xanh mấy trăm mét vùng nước. Cái miệng ẩn dưới tám xúc tu phát ra tiếng kêu chói tai, gào lên như con người; trong thần niệm tràn ngập oán hận: “Người đến, nhân loại đáng chết…” Tiếp đó lại gào thét như một quái thú, phát ra âm thanh khó hiểu.

Lữ Thiếu Khanh thấy xúc tu bị chém đứt, mắt sáng rỡ. Không nói hai lời, hắn từ đằng xa xông tới, mang về một chiếc xúc tu. Chiếc xúc tu bị chém đứt dài hơn ba mươi thước, Lữ Thiếu Khanh cũng tốn không ít sức mới mang về được.

“Nhị, Nhị sư huynh, huynh… huynh cầm về làm gì?” Tiêu Y lộ vẻ sợ hãi, con bạch tuộc lớn này thật đáng sợ. Xúc tu dù bị chặt đứt, nhưng vẫn không ngừng vặn vẹo, như có sinh mệnh, khiến người nhìn thấy đều sợ.

Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói: “Ngươi biết gì đâu, đây là đồ tốt đấy. Bạch tuộc nướng vỉ, mực viên, bạch tuộc tê cay… Chậc chậc, nhiều món quá đi.” Lữ Thiếu Khanh nhìn chiếc xúc tu vẫn đang vặn vẹo trước mặt, nước bọt không kìm được chảy xuống.

Tiêu Y nghe xong, vẻ sợ hãi trên mặt càng sâu: “Không, không phải chứ, Nhị sư huynh, huynh muốn ăn nó sao? Chiếc xúc tu bạch tuộc lớn thế này, không ngừng vặn vẹo giãy dụa, nhìn đã thấy ghê rồi.”

Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Ta có cầu ngươi ăn đâu.” Hắn vung tay lên, tạo ra một không gian lớn hơn xung quanh, ngăn cách nước ra. Sau đó, trên một khối tảng đá, hắn bắt đầu nhóm lửa: “Ai, không có công cụ khác, đành phải dùng cách đơn giản là nướng vậy. Xem kịch mà không có chút linh thực nào thì sao được chứ…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3191: Chân chính địch nhân

Chương 3190: Là bởi vì cẩu huyết tình sát sao?

Chương 3189: Là bình chướng