» Chương 1035: Hai vị đại lão, có thể hay không đi ra bên ngoài đánh nhau

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Dòng điện vàng kim xẹt qua bầu trời, xé rách thương khung, tựa như lôi đình diệt thế, hung hăng giáng xuống quả cầu năng lượng đen.

Quả cầu năng lượng đen cũng không cam chịu yếu thế, đồng thời một tiếng sấm sét vang lên, một đạo hắc lôi cũng xuất hiện.

Hai đạo thiểm điện, giữa không trung như hai con Man Ngưu phẫn nộ, hung hăng lao vào nhau.

“Ầm ầm!”

Tiếng nổ lớn chói tai nhức óc, kinh thiên động địa. Giữa bầu trời, hắc lôi và kim lôi như hai quân giao chiến, binh lính hỗn loạn tranh đấu.

Kim quang và hắc quang quấn quýt, uy lực kinh hoàng cuồn cuộn trên không trung. Sức mạnh cường đại tạo thành một luồng xung kích cực lớn, hất tung Lữ Thiếu Khanh đang đứng quan sát phía dưới.

“Ta đi các ngươi đại gia!”

Nguyên Anh đen của hắn như một quả bóng da, không ngừng lăn lộn giữa không trung, bay xa tít tắp rồi Lữ Thiếu Khanh mới dừng lại được. Hắn còn tiện thể nhổ ra một ngụm tiên huyết, đó là năng lượng tinh thuần, khiến Lữ Thiếu Khanh đau lòng muốn chết.

Một mùi khét truyền vào mũi Lữ Thiếu Khanh. Hắn cúi đầu nhìn, lớp khôi giáp ngoài thân đã lồi lõm, sâu cạn không đều, như bị cường toan ăn mòn vậy. Lữ Thiếu Khanh càng thêm lo lắng.

Lớp khôi giáp bên ngoài Nguyên Anh của hắn là do lần trước ở thánh địa hấp thu hắc lôi mà hình thành, sau đó lại hấp thu thêm không ít sương mù đen để gia cố. Vậy mà bây giờ chỉ bị ảnh hưởng một chút, mặt ngoài đã bị ăn mòn đến mức này. Từ đó có thể thấy được sự kinh khủng của quả cầu kim quang.

Một khi Nguyên Anh của hắn bị đánh trúng chính diện, liệu hắn còn sót lại chút cặn bã nào không? Tuy nhiên, hắn hiện tại chẳng thể làm gì cả. Thực lực quá yếu, không làm gì được hai vị đại lão này.

Sau khi lo lắng, Lữ Thiếu Khanh hận đến nghiến răng, “Hai tên hỗn đản các ngươi, dám không coi ta ra gì mà đánh nhau trên địa bàn của ta ư? Cứ chờ đấy, đừng để ta có cơ hội, nếu không ta sẽ giết chết các ngươi!”

Chưa bao giờ hắn lại bị người khác chiếm tiện nghi như lúc này, từ trước đến nay chỉ có hắn chiếm tiện nghi của kẻ khác. Mối hận này, hắn nuốt không trôi!

Thế là, Lữ Thiếu Khanh cẩn thận nghiêm túc đứng bên cạnh quan sát, nhìn hai quả cầu giao tranh, tùy thời tìm kiếm cơ hội.

Sau khi hai đạo thiểm điện va chạm, hai quả cầu vẫn không hề hấn gì, ai cũng chẳng làm gì được ai. Thế là, quả cầu kim quang quay tròn, lại bổ ra một đạo kim lôi khác. Quả cầu năng lượng đen cũng vậy, ăn miếng trả miếng, bổ ra hắc lôi để ứng đối. Hai quả cầu như hai vị cung tiễn thủ, trên chiến trường cầm cung tên đối xạ.

Hai loại kim lôi và hắc lôi lại lần nữa va chạm, tràn ngập khắp trời cao. Lữ Thiếu Khanh nhìn những đạo thiểm điện hai màu khác nhau giăng đầy bầu trời, tựa như hai vị Lôi Thần chính tà đang chém giết. Thiểm điện tựa những Lôi Long cắn xé, khí tức bạo ngược xé toạc bầu trời. Dường như dù có muốn đánh sập thế giới này, bọn chúng cũng phải phân rõ thắng bại.

“Các ngươi muội muội a, có thể nào nhẹ tay chút được không?” Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên, hắn giờ đã cảm thấy đầu mình đau nhức. Hai quả cầu cứ thế đánh nhau ở đây, đánh đến thiên hôn địa ám, long trời lở đất, cuối cùng kẻ chịu thương vong vẫn là Lữ Thiếu Khanh. Nếu lỡ đánh sập thức hải của hắn, thì hắn cũng coi như phế vật rồi.

Lữ Thiếu Khanh một mặt cầu xin hai tên khốn nạn kia nhẹ tay, một mặt lại nghiêm túc quan sát hai quả cầu. Theo thời gian trôi qua, Lữ Thiếu Khanh phát hiện trạng thái hai quả cầu đã suy yếu. Quang mang ngoài mặt chúng ảm đạm dần, những tia thiểm điện phát ra cũng dần thu nhỏ, dường như chiến đấu không ngừng cũng đang tiêu hao năng lượng của bọn chúng.

Cơ hội sắp tới sao?

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh trở nên sắc bén. Hắn không vội xuất thủ, mà tiếp tục lặng lẽ chờ đợi bên cạnh.

Sau bốn, năm mươi hiệp, hai quả cầu đã lu mờ hẳn, những tia thiểm điện bắn ra cũng lộ rõ vẻ hữu khí vô lực.

“Ầm ầm!”

Cuối cùng hai đạo thiểm điện va chạm, rồi sau đó, hai quả cầu liền ngừng lại, không còn ra tay nữa. Chúng chậm rãi xoay tròn trên không, trông như hai mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời. Bọn chúng từ từ xoay chuyển, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức, tích súc thực lực, chờ đợi thời cơ thích hợp để tái chiến.

Càng chết hơn là, Lữ Thiếu Khanh cảm giác được linh lực trong cơ thể mình đang bị bọn chúng hấp thụ.

Lần này không thể nhịn!

Lữ Thiếu Khanh nhảy vọt lên, nổi giận gầm lên một tiếng: “Các ngươi quá đáng rồi! Làm ta không tồn tại đúng không?”

Lý nãi nãi, các ngươi đánh nhau trên địa bàn của ta, ta thấy các ngươi ghê gớm nên nhịn. Nhưng bây giờ đánh xong lại muốn hóa thân thành loài hút máu ư? Làm ta dễ bắt nạt lắm sao? Lữ Thiếu Khanh tức đến mũi cũng lệch.

Cái này giống như hai tên cường đạo xông vào nhà người khác, đốt giết đánh phá, tàn phá xong một trận thì mệt mỏi, còn bắt chủ nhà đi nhóm lửa nấu cơm cho bọn hắn ăn. Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục! Chờ các ngươi ăn uống no đủ rồi, có phải lại muốn tiếp tục đánh không?

“Hai vị đại lão, các ngươi có thể ra ngoài được không?”

Lữ Thiếu Khanh quyết định tiên lễ hậu binh, nhẹ nhàng khuyên bảo, dù sao hắn cũng là một người lịch sự. Hắn nắm mũi, hét lớn lên bầu trời: “Chỗ này quá nhỏ, không thích hợp cho các ngươi đánh nhau, ra ngoài đánh có được không? Bên ngoài rộng lớn, không khí tốt, là chỗ đánh nhau tuyệt vời!”

Thờ ơ.

Hai quả cầu vẫn như cũ làm theo ý mình, chậm rãi chuyển động, từ Lữ Thiếu Khanh thể nội hấp thụ linh lực. Chúng không hề để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.

Lữ Thiếu Khanh sắc mặt khó coi hẳn, “Cho các ngươi mặt mà các ngươi không cần mặt đúng không?” Hắn cũng không thể nhịn được cơn giận trong lòng nữa, “Không nổi giận, làm ta là con mèo bệnh đúng không?” Lửa giận từ từ bốc lên, khiến Lữ Thiếu Khanh quyết định không nhịn nữa.

Nguyên Anh lóe lên, trong nháy mắt đã ở trước mặt quả cầu kim quang. Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, hung hăng một kiếm bổ xuống.

Quả cầu kim quang bị chém thành hai khúc, mặt ngoài kim lôi lốp bốp, điện quang bắn ra bốn phía. Bổ một kiếm xong, Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt lùi lại.

Mặc Quân nâng cái bụng lớn từ trong thân kiếm đụng tới, kêu toáng lên: “A a a, đau chết mất, đau chết mất, đây là cái quỷ gì đồ vật!” Mặc Quân bị điện giật tóc dựng đứng, trên thân quanh quẩn kim lôi, như bị lửa lớn thiêu nướng, thậm chí toát ra từng tia khói trắng.

Lữ Thiếu Khanh quát: “Bớt ở đây mà kêu, mau xem thử có ăn được hay không!”

“Lão đại, ngươi không có ngốc chứ? Màu này nhìn đã thấy buồn nôn rồi.”

“Bớt nói nhảm! Nhanh lên!”

Mặc Quân thử lấy răng, bắt đầu nuốt chửng kim lôi trên người. Không ngờ thật sự có thể nuốt chửng được. Những tia điện trên bề mặt lóe lên vài lần rồi tiến vào thể nội Mặc Quân. Cơn đau của Mặc Quân cũng biến mất theo, hắn rên rỉ một tiếng: “Dễ chịu!”

Lữ Thiếu Khanh mắt sáng lên, trong lòng đại định, xem ra có thể ăn được rồi. Ánh mắt hắn rơi vào quả cầu kim quang. Quả cầu kim quang trong điện quang lấp lóe lại lần nữa trở về hình dạng ban đầu, bất quá thể tích rút nhỏ một chút xíu.

Trở về hình dạng ban đầu, quả cầu kim quang bùng lên rực rỡ hơn, lộ ra một cỗ khí tức bạo ngược. Tiếp đó, một đạo kim lôi hướng Lữ Thiếu Khanh giáng xuống.

“Ầm ầm…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3221: Hắn có chút áp lực

Chương 3220: Ngươi có âm mưu gì?

Chương 3219: Gặp lại Mộc Vĩnh