» Chương 1049: Họa phong không bình thường, biến nguy thành an

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Màu đen thiểm điện xẹt qua thương khung, đánh xuyên tầng mây dày đặc, đánh trúng vào bàn tay lớn kia.

“Phốc!”
Máu đen văng khắp nơi, nhuộm đen cả bầu trời.

“Rống! Đáng chết nhân loại! Là ngươi! Quả nhiên là ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Thần niệm từ khe hở lại gầm lên một tiếng. Lần này, giọng nó tràn đầy thống khổ. Giọng điệu điên cuồng, ngữ khí oán hận khiến người ta hình dung được con quái vật ẩn sau khe hở đang điên cuồng đến mức nào.

“Tư tư…”
Luồng điện đen rơi xuống khe hở, biên giới khe hở lại bị bao phủ bởi nó. Cùng với luồng điện đen giáng xuống, khe hở ngừng khép lại, thay vào đó lại có dấu hiệu mở rộng.

Xoẹt! Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa tự vả vào mặt mình. Đây chẳng phải là biến khéo thành vụng đó sao?

“Khặc khặc… Nhân loại thấp hèn, tính toán sai rồi sao?” Con quái vật trong khe hở cũng nhận ra điều này, thần niệm của nó lại truyền đến, hiển lộ sự đắc ý.

Đồng thời, bàn tay lớn kia lóe lên quang mang, vết thương của nó ngừng lại, rồi dùng sức vươn lên túm lấy. Khe hở dưới luồng lực lượng cường đại này, lại bị xé rách, mở rộng thêm.

“Xong rồi!” Thấy cảnh này, Chu Quang Viễn theo bản năng hét lên: “Lần này không ai có thể ngăn cản được Tế Thần giáng lâm.”

Con quái vật trong khe hở là tồn tại ở Hóa Thần cảnh giới, tản ra khí tức vô cùng kinh khủng. Trong mắt những người thuộc tổ chức Thí Thần, ngoại trừ Tế Thần, không còn ai khác. Người mạnh nhất ở đây cũng chỉ là Cảnh Ngộ Đạo ở Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không thể nào là đối thủ của Tế Thần.

“Đại tiểu thư, xin Đại trưởng lão ra tay đi!” Dận Khuyết cũng vội vàng nói với Tương Ti Tiên: “Chỉ có Đại trưởng lão mới có thể đối phó hắn. Tên hỗn đản kia tuyệt đối không phải là đối thủ.”

Vừa dứt lời, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu của Lữ Thiếu Khanh: “Nghĩ đến tìm ta gây phiền phức? Nằm mơ! Đóng lại cho ta!”

Lữ Thiếu Khanh đã muốn lần nữa chạy trốn. Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện ra mối liên hệ giữa mình và luồng điện đen. Hắn có thể chỉ huy luồng điện đen. Lập tức tâm thần khẽ động, khe hở đang khuếch trương liền dừng lại, sau đó lấy tốc độ cực nhanh đóng lại. Luồng điện đen như một chiếc khóa kéo nhanh chóng đóng khe hở.

“Không, không thể nào…” Con quái vật trong khe hở gầm hét lên, thần niệm mang theo sự chấn kinh tột độ: “Đáng, đáng chết nhân loại! Nhân loại thấp hèn…”

Bàn tay lớn của con quái vật lại sáng lên quang mang đen, bộc phát ra khí tức càng thêm cường đại. Đại thủ căng cứng, uốn lượn, phía trên mạch máu không ngừng nhúc nhích, phát ra lực lượng mạnh mẽ muốn ngăn cản khe hở đóng lại. Thế nhưng, dưới lực lượng quy tắc, dù nó là Hóa Thần cũng không thể ngăn cản được. Ngược lại, vì tốc độ đóng lại quá nhanh, bàn tay to của nó không kịp rút về.

“Phốc!”
Nửa bên thủ chưởng tựa như bị lưỡi dao cắt chém, bị lưu lại. Máu đen phun ra, thủ chưởng run rẩy, sau đó dưới lực lượng quy tắc liền nát bấy, tan thành mây khói. Như một luồng khói xanh bị thổi tan, biến mất trên bầu trời.

“Hô!”
Lữ Thiếu Khanh thở dài một hơi, vuốt mồ hôi trên trán. Thật là đáng sợ. Cũng quá nguy hiểm. May mắn hắn có “họa phong bất bình thường” mới hóa giải nguy cơ.

Nhìn xem luồng điện đen cùng biến mất với khe hở, Lữ Thiếu Khanh xoa cằm suy đoán: “Không phải là bị chính mình hấp thu về sau, liền có thể thiết lập liên hệ, nghe theo mệnh lệnh đó chứ?” Bất quá dưới mắt cũng không có biện pháp chứng thực suy đoán của mình, chỉ có thể chờ ngày sau hãy nói.

Lữ Thiếu Khanh từ trên trời đáp xuống, mà Cảnh Ngộ Đạo cùng đám người đã ngây như gà gỗ, đờ đẫn nhìn hắn. Hành động của Lữ Thiếu Khanh đã khiến bọn họ kinh hãi. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người không hợp lẽ thường đến vậy. Đối mặt quái vật Hóa Thần, cũng có thể giải quyết. Lại có thể không hợp lẽ thường đến thế sao?

“Sao vậy?” Lữ Thiếu Khanh rất nghi hoặc: “Các ngươi bị sợ choáng váng sao?”

Chu Quang Viễn là người đầu tiên mở miệng: “Mộc huynh, ngươi quá lợi hại! Ngay cả Tế Thần cũng phải chịu thiệt trong tay ngươi, quá vượt quá tất cả dự liệu của chúng ta. Quả nhiên là người đặc biệt trong lời của Đại trưởng lão.”

Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý: “Soái ca nha, không lợi hại một chút sao có thể được chứ? Ta cũng không phải đồ bỏ đi, đúng không, Dận huynh?”

“Đồ bỏ đi ngươi đại gia!” Dận Khuyết mắng thầm trong lòng. Nhưng hắn hiện tại nhất thời không nói nên lời, muốn đối chọi Lữ Thiếu Khanh, hắn cũng không dám. Lữ Thiếu Khanh thế nhưng là người đã chặt đứt và hủy diệt cả tay Tế Thần. Thực lực thật là đáng sợ.

Lữ Thiếu Khanh quay sang nói với Cảnh Ngộ Đạo: “Được rồi, Tam trưởng lão, bắt đầu đi. Chúng ta đi xem Huyền Thổ thành bên trong rốt cuộc có gì.”

“Tiểu tử ngươi muốn nhìn Huyền Thổ thành?” Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên.

Một người xuất hiện ở đó.

“Đại trưởng lão!” Đám người nhìn thấy người tới, nhao nhao hành lễ.

Người tới chính là Tương Quỳ. Biết được Huyền Thổ thế giới xuất hiện Tế Thần, hắn sợ đến không nói hai lời lập tức chạy đến. Nhưng khi đến nơi, lại nghe Lữ Thiếu Khanh muốn đi nhìn Huyền Thổ thành.

Tương Quỳ sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi quả nhiên đối với Huyền Thổ thành vẫn tà tâm bất tử.”

Lữ Thiếu Khanh cười nhạo một tiếng: “Ai mà thèm? Nhưng hiện tại ngươi không cho ta đi, ta tự nhiên muốn tự mình cân nhắc. Giữ lại át chủ bài không dùng, ngươi muốn làm gì? Nghĩ đến đợi tất cả mọi người chết sạch, ngươi mới dùng sao?”

Tương Quỳ lạnh lùng nói: “Không đến cuối cùng một khắc, liền không thể động.”

“Thôi đi, thân thể của ngươi ổn chưa?”

Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ trong lòng chấn động. “Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì?” Ánh mắt Tương Quỳ trở nên sắc bén, tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh không lùi bước, ánh mắt lạnh nhạt đối chọi với hắn. Ánh mắt lạnh nhạt của Lữ Thiếu Khanh ngược lại khiến Tương Quỳ trong lòng cảm nhận được áp lực. Tiếp đó, Lữ Thiếu Khanh cười lên, hỏi Tương Quỳ một câu: “Cũng không biết rõ đồ vật bên trong Huyền Thổ thành, ngươi liền không hiếu kỳ sao?”

“Hiếu kỳ chứ! Ta mẹ nó tò mò hơn ngàn năm rồi!”

“Tiền bối phân phó không thể tùy tiện mở ra.”

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ngươi quả nhiên là lão niên si ngốc.”

Một câu này lại khiến lửa giận của Tương Quỳ thẳng tăng vọt, tay phải hơi rung động, muốn đánh người. “Cái tuổi này của ta chính vào tráng niên, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, rất có triển vọng, ngươi mới là lão niên si ngốc!”

“Ngươi nói lại lần nữa?” Ánh mắt Tương Quỳ tràn ngập uy hiếp. Trước mặt nhiều người như vậy mà nói ta như thế, ta không cần mặt sao?

Lữ Thiếu Khanh tuyệt không sợ: “Không phải sao? Bây giờ quái vật đã quy mô xâm lấn, ngươi còn không chịu nhìn xem đó là át chủ bài gì? Thật phải chờ tới Tế Thần đến, ngươi mới bằng lòng mở ra? Đến lúc đó, ngươi có kịp mở ra sao? Mà nếu mở ra, vạn nhất đó là đồ vật khác, không thể trực tiếp đối phó Tế Thần thì sao? Khi đó, ngươi sẽ làm thế nào? Tiền bối của ngươi đều đã chết lâu như vậy, hắn có ý kiến, ngươi để hắn từ dưới đất bò ra ngăn cản ngươi đi!”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3220: Ngươi có âm mưu gì?

Chương 3219: Gặp lại Mộc Vĩnh

Chương 3218: Là ai như vậy chảnh?