» Chương 1054: Nhà ai không có Hóa Thần?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Nơi xa, Kế Ngôn đã khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Xung quanh linh khí mờ mịt, tỏa ra ánh sáng lung linh. Linh lực nồng đậm cuộn tới, bao phủ lấy Kế Ngôn. Nhìn từ xa, thân hắn ẩn hiện trong màn sương trắng, phiêu dật như tiên. Trên bầu trời, dường như có vầng quang huy nhàn nhạt giáng xuống, chiếu rọi lên người Kế Ngôn. Xung quanh thân thể hắn, linh lực tinh thuần như những tiểu Tinh Linh đang vui đùa, không ngừng tràn vào thể nội. Vết thương trên người hắn khép lại, linh lực trong cơ thể lao nhanh gào thét, nhanh chóng du tẩu khắp nơi, không ngừng tưới nhuần từng thớ huyết nhục, giúp thân thể bị thương của hắn nhanh chóng phục hồi như cũ. Dần dần, một luồng uy áp cường đại tỏa ra từ Kế Ngôn, tựa như hắn đã thoát ly phàm trần, bước vào Tiên cảnh, khiến người ta càng thêm kính sợ. Trạng thái này của Kế Ngôn cho thấy hắn đã thuận lợi vượt qua thiên kiếp, chính thức bước vào Hóa Thần cảnh giới.
Dận Khuyết há hốc miệng, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được. Tâm ma kiếp đâu? Không phải nói còn có tâm ma kiếp sao? Mới qua được bao lâu mà đã vượt qua tâm ma kiếp rồi? Dận Khuyết khó có thể chấp nhận, quá hoang đường! Những người khác cũng có biểu cảm tương tự. Ngay cả Tương Quỳ cũng kinh ngạc đến nửa ngày không nói nên lời. Bên này còn đang bàn về sự đáng sợ của tâm ma kiếp, bên kia Kế Ngôn đã vượt qua trong chớp mắt. Có thể nào lại bất thường đến thế? Tương Quỳ sống hơn ngàn năm, kiến thức rộng rãi, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua. Duy chỉ có loại yêu nghiệt biến thái như Kế Ngôn là lần đầu tiên lão gặp. Lần đầu tiên lão biết Hóa Thần thiên kiếp có thể vượt qua theo kiểu này: từ đầu đến cuối, cứ thế mà xong. Với tư thái ương ngạnh, hắn đã vượt qua thiên kiếp. Ngay cả tâm ma kiếp biến ảo khôn lường, ai nghe cũng phải biến sắc, Kế Ngôn cũng dễ dàng vượt qua, đơn giản như uống nước vậy.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao rồi? Đều nói chỉ là tâm ma kiếp thôi mà, có gì mà phải căng thẳng?” Mọi người nhìn Lữ Thiếu Khanh vẻ chẳng hề để ý, trong lòng vô cùng phức tạp. Đến lúc này, bọn họ mới hiểu ra, hóa ra Lữ Thiếu Khanh vốn tràn đầy lòng tin vào Kế Ngôn, tin rằng hắn sẽ nhẹ nhõm vượt qua thiên kiếp, chứ không phải cái gọi là lãnh khốc vô tình, thờ ơ như họ vẫn nghĩ. Lữ Thiếu Khanh còn đắc ý hỏi Dận Khuyết: “Sao nào? Ngươi còn lời gì muốn nói không?” Sắc mặt Dận Khuyết quả thật là khó coi vô cùng, hệt như Tương Ti Tiên sắp lấy chồng vậy, khiến trong lòng hắn khó chịu đến mức muốn thổ huyết. Hắn vẫn muốn chửi bới Lữ Thiếu Khanh, phá hoại hảo cảm của Tương Ti Tiên dành cho hắn. Thế nhưng, mỗi lần đều bị bẽ mặt, khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tương Quỳ nhìn Kế Ngôn từ xa, đột nhiên lại hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Người tốt mà!”
Lữ Thiếu Khanh vẫn trả lời: “Soái ca, hơn nữa còn là người tốt soái ca hiểu lễ phép.” Tả Điệp nhịn không được khinh bỉ: “Không biết xấu hổ.”
“Này cô nàng, ngươi biết cái gì chứ? Đừng có nói bậy nói bạ a.” Lữ Thiếu Khanh sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tả Điệp: “Ta rất lo lắng ngày sau có tìm được đạo lữ hay không, ngươi đừng ở đây làm xấu thanh danh của ta a.” Hắn quay sang nói với Tương Quỳ: “Đại trưởng lão, ngươi giúp ta bói một quẻ đi. Mấy ngày nay trong lòng ta rất hoảng.” Hắn cũng không biết Tương Quỳ hôm đó có phải đã bói tài vận của hắn, hay là nhân duyên, hoặc cả hai. Tương Quỳ bị sét đánh, khẳng định là điềm xấu, nghĩ đến thôi đã hoảng rồi. Nếu có thể biết rõ là cái gì, hắn còn có thể đề phòng một chút.
Mã Đức! Sắc mặt Tương Quỳ lại trở nên khó coi. Lão cũng nhìn Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt không thiện cảm. Cũng bởi vì hai huynh đệ các ngươi, ta bị sét đánh, hiện tại ta còn đang bị thương đây! Lại còn!
“Ta không phải giang hồ thuật sĩ.” Tương Quỳ oán hận nói. Coi như ta có thể bói nhân duyên tài vận cho ngươi, nhưng với thái độ như ngươi, ta cũng sẽ không giúp ngươi!
“Giống nhau mà, khác nhau ở chỗ nào sao?”
Khác nhau lớn lắm! Tương Quỳ càng hận hơn, lão chỉ hận mình không thể đánh người.
“Nhị sư huynh!”
Lúc này, Tiêu Y mang theo ba con linh sủng từ đằng xa xông tới. Tiêu Y xông tới, mặt đỏ bừng, bộ dáng cười hì hì, không giấu được vẻ đắc ý trên mặt.
Nhìn Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh sắc mặt cổ quái, nhạy cảm như hắn cảm giác được Tiêu Y có chút không giống ngày thường. Hắn đánh giá một lượt Tiêu Y, hỏi: “Ngươi ở bên trong nhặt được linh thạch?”
Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ. “Hắc hắc…” Tiêu Y vẫn ngây ngốc cười.
Lữ Thiếu Khanh gõ nàng một cái, hung dữ nói: “Trả lời ta, còn thừa nước đục thả câu à?”
Tiêu Y le lưỡi, thấp giọng nói: “Nhị sư huynh, đến lúc đó hãy nói.”
“Nha!” Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng, tuyệt đối là nhặt được linh thạch! Tiền tài không lộ, hiểu rồi!
Lữ Thiếu Khanh lúc này không hỏi tiếp, mà nói với Tiêu Y: “Linh thạch, ta muốn một nửa.”
Cùng lúc đó, từ xa Kế Ngôn khí tức đã bình ổn trở lại, hắn đứng dậy. Tương Quỳ đi lên trước tiên.
Bên dưới Kế Ngôn chính là Huyền Thổ thành, mới rồi bị thiên kiếp tác động, cũng không biết hiện tại thế nào. Lữ Thiếu Khanh cũng theo đến chỗ Huyền Thổ thành. Sau khi nhìn thấy bộ dạng của Huyền Thổ thành, Lữ Thiếu Khanh lại thấp giọng nói: “Ta chúc ta một năm mười cái mục tiêu nhỏ.”
Biên giới Huyền Thổ thành đã sụp đổ, trận pháp bố trí bên trên đã bị lôi kiếp phá hủy hơn phân nửa, lộ ra đại bộ phận chân diện mục. Đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, Huyền Thổ thành đã bị mở ra. Bất quá phần bị mở ra đó, bên dưới trống rỗng, chỉ còn lại một chút dấu vết nhà cửa, không có vật gì khác. Không có dấu vết hoạt động của người hay động vật. Nhìn ngược lại càng giống một nơi bị bỏ hoang.
Tương Quỳ thấy trong lòng vô cùng khẩn trương, chỉ sợ những thứ được Huyền Thổ thành bảo vệ đã bị phá hủy trong thiên kiếp. Bất quá, trận pháp ở giữa Huyền Thổ thành vẫn miễn cưỡng vận hành, bạch quang hơi sáng lên, nhưng cũng như nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể sẽ dập tắt, mất đi tác dụng.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn một lần, sau đó nói với Tương Quỳ: “Ngươi xem, để ngươi mở ra ngươi không chịu, bị sét đánh rồi chứ gì?”
“Không được để cái gọi là ‘Hy vọng Nhân tộc’ của ngươi bị sét đánh bay mất!”
Ai nha nha, cái miệng của ta gần đây sao mà linh thế không biết? Khi nào thì mở ánh sáng vậy? Cái này có chút không khoa học a. Ai, mặc kệ thế nào, vẫn là chúc ta một năm mười cái mục tiêu nhỏ đi. Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ trong lòng hoảng không ngừng. Trong lòng lão lại nổi giận, gầm thét: “Ngươi ngậm miệng được hay không?” Thằng nhóc này thật sự là đáng ghét chết rồi! Thật muốn xé cái miệng đó ra!
“To tiếng như vậy, tính hù chết người hả?” Lữ Thiếu Khanh lúc này lưng thẳng tắp, nói với Tương Quỳ: “Đừng tưởng ta sợ ngươi a? Hóa Thần thì có gì ghê gớm, nhà nào mà chẳng có Hóa Thần?”
Kế Ngôn chậm rãi hạ xuống bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.