» Chương 1095: Trách không được Tương Quỳ lão đầu kia đối ngươi nhớ mãi không quên
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Đấu Chuyển Tinh Di, ngàn vạn tinh thần lấp lánh, từng vì sao tinh thần hội tụ thành một Tinh Không Cổ Lộ xán lạn, trực chỉ nơi sâu thẳm xa xăm.
Mà tại tinh không chỗ sâu, phảng phất ẩn giấu một vị Tiên Đế.
Tiên Đế đột nhiên thức tỉnh, từ nơi sâu thẳm xa xăm vung ra một kiếm. Khí tức hủy diệt quét sạch tinh không, cổ lộ sụp đổ, tinh quang tịch diệt. Toàn bộ tinh không lâm vào tịch diệt, vạn vật câu tịch.
Tương Quỳ ngây dại.
Kiếm này chẳng kém gì kiếm vừa rồi của Kế Ngôn. Đây là ai? Là ai xuất thủ? Chẳng lẽ còn có một Hóa Thần khác tồn tại?
Ngay khi Tương Quỳ đang ngẩn ngơ kinh ngạc, tiếng bi phẫn của Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Ta mẹ nó đã biết ngươi cái tên không đáng tin cậy này sẽ như vậy! Rốt cuộc là ai đã cho ngươi cái thói xấu này?”
Cùng với tiếng của Lữ Thiếu Khanh, một kiếm cuồng bạo mang theo khí tức hủy diệt giáng lâm, bao phủ hoàn toàn Tế Thần.
Tế Thần cũng tuyệt đối không ngờ rằng lại có kẻ dám đánh lén nàng. Lữ Thiếu Khanh thời cơ xuất thủ nắm bắt vô cùng chuẩn xác, đúng lúc nàng vừa ngăn cản được một kiếm của Kế Ngôn, đang lúc thể xác tinh thần thư giãn, lơi lỏng nhất. Một kiếm đánh tới, tốc độ cực nhanh, khiến người ta trở tay không kịp.
Nhìn xem Tế Thần bị kiếm quang trắng bao phủ, Tương Quỳ tê cả da đầu: “Đây là kiếm do tên tiểu tử hỗn đản kia chém ra sao? Tiểu tử hỗn đản này đang giả heo ăn thịt hổ ư? Hắn đã đạt cảnh giới Hóa Thần rồi ư? Vị đại lão kia thật sự ngưu bức đến vậy, đào tạo ra hai vị Hóa Thần trẻ tuổi ư?”
Tương Quỳ suýt cắn phải lưỡi mình.
Tuy nhiên, cuối cùng, khi cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh không phải là Hóa Thần cảnh giới, hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lữ Thiếu Khanh cũng là Hóa Thần, hắn chắc chắn rằng mình đang nằm mơ.
Lữ Thiếu Khanh oai phong lẫm liệt xuất hiện giữa không trung, tay cầm Mặc Quân kiếm, quanh người bao phủ bởi sương mù đen. Sương mù đen dù rất quỷ dị, lại không làm gì được Lữ Thiếu Khanh. Quanh thân hắn phảng phất có một tầng màng bảo hộ, chống lại sự ăn mòn của sương mù đen. Sương mù đen không ngừng tràn ngập quanh người Lữ Thiếu Khanh, khiến hắn trông cũng có mấy phần quỷ dị và đáng sợ.
“Rống!”
Tế Thần gầm lên giận dữ, khí tức mãnh liệt quét ngang. Sương mù đen cuộn trào như gió lốc, quét sạch đại địa, mặt đất nhanh chóng bị ăn mòn, trở thành một mảnh đen kịt.
Một bàn tay đen khổng lồ từ dưới đất vọt lên trời. Bàn tay tản mát ra ánh sáng đen, ánh sáng yếu ớt mang theo sương mù nồng đậm, cùng từng tia từng sợi khí tức quỷ dị. Bàn tay khép năm ngón lại, tựa như vuốt quỷ, bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh một kiếm cường hãn vô địch, lực sát thương cực kỳ khủng bố, vô địch trong cùng cảnh giới. Nếu là cấp bậc Nguyên Anh, cho dù là cảnh giới tầng chín, trước một kiếm của Lữ Thiếu Khanh cũng phải nuốt hận vẫn lạc. Đáng tiếc, đối tượng của kiếm này là Tế Thần, thực lực của Tế Thần mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh rất nhiều. Kiếm này không thể đánh giết Tế Thần, nhưng đã thành công chọc giận nàng.
Bàn tay âm u ấy lăng không dâng lên, muốn trấn áp hắn.
Lữ Thiếu Khanh trường kiếm vung lên!
Vô số hỏa diễm đen trắng tràn ngập, mang theo kiếm ý bạo ngược xuất kích. Hỏa diễm phủ kín toàn bộ bầu trời, Phần Thiên Chử Hải.
Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ ba!
Tương Quỳ ở phía xa thấy cảnh này, dọa đến sắp khóc. Không nói hai lời, hắn cố nén thương thế trong cơ thể, lập tức xuất hiện giữa không trung. Hắn nhanh chóng lao tới chỗ hai người đang giao chiến.
Tương Quỳ chửi ầm lên: “Tiểu tử hỗn đản, ngươi cho rằng ngươi là ai? Đánh lén đắc thủ thì cũng thôi đi, thế mà còn dám cùng Tế Thần chính diện đối chiến, ngươi có thực lực gì?”
“Đại lão, ngươi ở đâu? Ngươi làm ơn quản đồ đệ của ngươi được không?”
Tương Quỳ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, Lữ Thiếu Khanh đã không nghe lời, còn không biết sống chết. Dám đi trêu chọc Tế Thần, chính ngươi có bao nhiêu cân lượng không rõ ràng sao?
Tương Quỳ nghiến răng, trong lòng bàn tay xuất hiện một đồng tiền vàng. Đồng tiền to bằng nửa bàn tay, giữa có lỗ vuông, bốn góc điêu khắc bốn chữ cổ. Bề mặt đồng tiền sáng bóng trơn tru, có chút ánh sáng, linh khí mười phần, đồng thời cũng tản mát ra một luồng khí tức không hiểu, ẩn chứa lực lượng cường đại.
Không có cách nào. Lúc này, chỉ có thể liều mạng. Thật là một tiểu hỗn đản khiến người ta không bớt lo.
“Ầm!”
Tiếng động lớn vang lên, khí lãng mãnh liệt từ đằng xa khuếch tán tới.
“Đáng chết!”
Tiếng Tế Thần tức giận truyền đến.
Tương Quỳ ngạc nhiên nhìn lại, trên bàn tay đen khổng lồ thủng trăm ngàn lỗ, đang chậm rãi tiêu tán giữa không trung. Lữ Thiếu Khanh tay cầm trường kiếm, vẫn như cũ ngạo nghễ đứng thẳng, bễ nghễ thiên hạ.
Tương Quỳ ngạc nhiên: “Tiểu tử này, lợi hại đến vậy sao? Đây chính là đòn phản công của Tế Thần, lại bị hắn hóa giải?”
Đây không phải quái vật Nguyên Anh nho nhỏ, mà là Tế Thần, tồn tại mạnh nhất thế giới này. Nàng đây không phải tiện tay phản kích, mà là một kích phẫn nộ, lại bị Lữ Thiếu Khanh hóa giải? Hắn làm sao làm được?
Tương Quỳ kinh ngạc, Tế Thần cũng kinh nghi bất định. Ánh mắt nàng mang theo kiêng kỵ, cũng có phẫn nộ, cắn răng: “Ngươi là ai?”
Sương mù đen không có bất kỳ tác dụng gì đối với Lữ Thiếu Khanh, trái lại, dường như còn có dấu hiệu bị Lữ Thiếu Khanh khắc chế. Nói cách khác, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, sương mù đen mất đi tác dụng. Tế Thần lại cúi đầu nhìn tay phải của mình, vết sẹo xấu xí trên cánh tay run rẩy trông thật chói mắt. Cho nên, Tế Thần có thể khẳng định, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải nhân loại bình thường. Thậm chí, có khả năng không phải nhân loại.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: “Đừng nóng giận, mọi người ngồi xuống, nói chuyện tử tế thế nào?”
“Đàm?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tế Thần mang theo sát khí nồng đậm, sát ý lưu chuyển quanh người, ánh mắt sắc bén hận không thể nuốt sống Lữ Thiếu Khanh. “Ngươi cái tên nhân loại đê tiện này cũng xứng cùng ta đàm?”
“Chém chém giết giết có cái gì tốt?” Lữ Thiếu Khanh không hề tức giận, mà hòa ái dễ gần, thậm chí cố gắng để mình lộ ra nụ cười anh tuấn. “Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, tất cả mọi người là sinh vật của thế giới này, cần gì phải đánh đến ngươi chết ta sống đâu?”
“Ai, Đại sư huynh cái tên hỗn đản này không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào ta đây, người sư đệ này. Thật sự là tên khiến người ta không bớt lo. Hi vọng Tế Thần đừng nhìn trúng sắc đẹp của ta đi. Ta thế nhưng là bán tiếng cười không bán thân.”
Tế Thần lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Kế Ngôn đang đột phá, nàng lộ ra cười lạnh: “Muốn vì hắn kéo dài thời gian?”
“Thông minh,” Lữ Thiếu Khanh không keo kiệt nịnh nọt, lập tức đưa một đống đi qua, “Ngươi chẳng những dung mạo xinh đẹp, người cũng thông minh. Là ta gặp qua xinh đẹp nhất, người thông minh nhất, trách không được lão đầu Tương Quỳ kia đối với ngươi nhớ mãi không quên…”
“Tiểu tử hỗn đản, ngươi muốn chết!” Tương Quỳ từ đằng xa giết tới.