» Chương 1097: Tế Thần là như thế nào biết rõ hành tung
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025
Tế Thần thái độ băng lãnh, đối với đề nghị của Lữ Thiếu Khanh không lộ ra nửa điểm ý động. Thêm vào vẻ ngoài của nàng, ngay lập tức khiến người ta có cảm giác về một ngự tỷ cao lãnh. Thần thánh không thể xâm phạm, người sống chớ gần.
Lữ Thiếu Khanh thầm mắng một câu: “Quái vật đúng là quái vật.”
Thấy Tế Thần còn muốn ra tay, Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói lớn: “Chậm đã, ngươi đợi sư huynh ta đột phá, ta sẽ đưa Tiên Lưu kiều cho ngươi. Đến lúc đó, mọi người ai về nhà nấy, thế nào?”
“Không cần!” Tế Thần vẫn không hề bị lay động: “Giết ngươi, ta vẫn có thể tìm được Tiên Lưu kiều.”
Hắc vụ quanh quẩn, lần nữa nhúc nhích, chậm rãi hóa hình, tạo cho Lữ Thiếu Khanh áp lực cực lớn.
Tương Quỳ nhịn không được truyền âm: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hỗn đản tiểu tử! Tế Thần là quái vật, không thể nói lý lẽ, ngươi cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn cùng ngươi đàm phán sao?”
“Nếu không, ngươi bán nhan sắc của ngươi xem sao?” Lữ Thiếu Khanh đáp lại một câu khiến Tương Quỳ suýt chút nữa bạo tẩu đánh người.
Lữ Thiếu Khanh quay thẳng về phía Tế Thần mà hét lớn: “Ngươi phát giác được khí tức Tiên Lưu kiều sao? Ngươi có thể cảm nhận được nó ở đâu không?”
Chuyện đến nước này, chỉ còn cách này. Lữ Thiếu Khanh đặt hy vọng vào chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình. Chiếc nhẫn đặc biệt này hẳn là có thể che giấu được khí tức của Tiên Lưu kiều chứ?
Lời này rốt cục khiến sắc mặt Tế Thần có chút biến hóa, sương mù đen cũng chậm rãi dừng lại. Đúng là như vậy, nàng không thể cảm nhận được khí tức của Tiên Lưu kiều. Mặc dù biết rõ Lữ Thiếu Khanh đã thu nó lại, nhưng nàng sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn. Tìm hơn ngàn năm, nay lại đang ở trước mắt.
Tế Thần ánh mắt lấp lóe, cuối cùng lạnh lùng nói: “Nửa canh giờ, ta cho ngươi tối đa nửa canh giờ, nếu không, chết!”
Lữ Thiếu Khanh định cò kè mặc cả: “Một canh giờ thì sao?”
Nhưng Tế Thần nhìn hắn một cái sắc lạnh: “Không có thương lượng, thề đi!”
“Không phải, ta hiện tại liền giết sư huynh của ngươi.”
“Mã Đức!” Lữ Thiếu Khanh thầm chửi ầm lên, quá mức giảo hoạt. Còn biết lợi dụng Kế Ngôn để uy hiếp hắn.
“Được,” thấy vậy, Lữ Thiếu Khanh cũng không nói nhiều: “Chờ sư huynh ta đột phá, ta sẽ giao đồ vật cho ngươi.”
Sương mù đen tản đi, không gian xung quanh Tế Thần khôi phục lại bình tĩnh. Nàng lẳng lặng đứng giữa không trung, tựa như một vị tiểu thư khuê các đài các, điềm tĩnh hữu lễ, nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhưng ẩn giấu dưới vẻ ngoài xinh đẹp đó lại là sự tàn bạo và hung ác. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không nói một lời, khiến Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được một luồng áp lực nồng đậm.
Bên phía Tương Quỳ đã sắp nhịn không nổi muốn đánh người. Hắn hận không thể bóp cổ Lữ Thiếu Khanh hỏi rõ ràng: “Tiểu tử, ngươi nói rõ cho ta, ngươi muốn làm gì?”
“Còn dám thề? Ngươi chán sống rồi sao?”
“Cứ như vậy đấy!” Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: “Không thì, ngươi đánh thắng được không?”
“Đánh không lại cũng phải đánh!” Tương Quỳ căm hận nói: “Quái vật và nhân loại không thể cùng tồn tại! Ngươi giao Tiên Lưu kiều ra, hậu quả ngươi đã nghĩ tới chưa?”
Lữ Thiếu Khanh lườm hắn một cái: “Đánh không lại cũng phải đánh? Bị đánh chết rồi, Tiên Lưu kiều cuối cùng chẳng phải vẫn rơi vào tay nàng sao?”
“Nói cho cùng, vẫn là ngươi quá yếu, không có biện pháp. Các ngươi đều không đáng tin cậy, chỉ có thể để ta ra tay.”
“Từ ngươi ra tay là có thể trông cậy vào được sao?” Tương Quỳ tức đến muốn chết: “Ngươi nói rõ cho ta nghe, không thì ta lập tức đánh chết ngươi!”
“Thời gian chứ,” Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ truyền âm cho Tương Quỳ: “Ta cần thời gian, sư huynh ta còn đang ở đó mà.”
“Chờ sư huynh ta đột phá, mọi người rồi hãy chạy đi.”
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn một thằng ngốc: “Đột phá? Nửa canh giờ thì làm được gì?” Muốn nói chờ Kế Ngôn đột phá rồi mới đối phó Tế Thần thì cũng có thể xem là một biện pháp. Nhưng nửa canh giờ thì căn bản không đủ để đột phá. Ai đột phá mà chẳng phải lấy ngày, tháng, thậm chí năm làm đơn vị? Tương Quỳ càng nhìn Lữ Thiếu Khanh càng thấy hắn không phải ngốc, thì cũng là sợ chết mà muốn làm nội gián.
“Dù sao ngươi đừng quản,” Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: “Ngươi thật sự muốn bảo vệ Tiên Lưu kiều, thì bây giờ hãy rời đi, chạy được càng xa càng tốt.”
“Còn nữa, tôn nữ của ngươi, ngươi mặc kệ sao?”
Nhắc đến Tương Ti Tiên, Tương Quỳ ánh mắt nhìn về phía đằng xa. Bên đó, tôn nữ hắn đang bị quái vật vây công. Tình hình không quá tốt, cũng không đến nỗi tệ, nhưng nếu tiếp tục thì có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Tương Quỳ ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng hắn vẫn kiên quyết cắn răng nói: “Ta sẽ ở lại đây.” Tiên Lưu kiều mới là quan trọng nhất, mọi thứ khác, kể cả chính hắn cũng có thể hy sinh.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, lão nhân này thật đúng là ngoan cố. “Tùy ngươi vậy.” Lữ Thiếu Khanh cũng lười nói nhiều với Tương Quỳ, ngược lại quay sang đối mặt với Tế Thần.
Tế Thần thực lực rất mạnh, vẻ ngoài mang hình người cũng là một đại mỹ nữ tuyệt sắc. Đáng tiếc, bên trong lại là một quái vật. Nghĩ đến là quái vật, Lữ Thiếu Khanh không còn hứng thú thưởng thức nữa.
Đánh giá Tế Thần một lượt, Lữ Thiếu Khanh chủ động mở miệng hỏi: “Tế Thần, làm sao ngươi biết bọn ta xuất hiện ở đây?” Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chí ít đối với Hóa Thần mà nói, vẫn là một thế giới rất rộng lớn. Khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, hắn đã tránh khỏi đông đảo tai mắt trong tổng bộ, lộ tuyến tiến lên cũng là ngẫu nhiên, không thể nào tiết lộ ra ngoài. Trước đó Lữ Thiếu Khanh từng suy đoán là do Tiên Lưu kiều, giống như một máy khuếch đại khiến Tế Thần cảm ứng được. Nhưng sau chuyện vừa rồi, hắn biết Tế Thần cũng không thể cảm nhận được khí tức của Tiên Lưu kiều. Cho nên, Tế Thần đã biết hành tung của bọn hắn từ một đường tắt khác.
Tương Quỳ cũng dựng tai nghe ngóng, vấn đề này hắn cũng trăm mối không thể giải.
Tế Thần mặt không biểu cảm, ánh mắt băng lãnh, vốn lười nhác trả lời Lữ Thiếu Khanh, nhưng cuối cùng nàng lại chỉ vào Tương Quỳ.
“Hắn!”
“Ta sát!” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, bộ dạng chấn kinh vạn phần: “Lão nhân, ngươi lại là nội gián?”
“Không ngờ nha, đường đường Đại trưởng lão, thủ lĩnh tổ chức Thí Thần, lại là nội gián.”
Tương Quỳ cũng kinh ngạc, hắn kêu lớn: “Không có khả năng!” Đùa gì chứ, hắn muốn làm nội gián cho ai? Nếu là nội gián, tổ chức Thí Thần sẽ còn tồn tại sao? Huyền Thổ thế giới còn có thể được bảo hộ hơn ngàn năm mà không bị phát hiện sao?
Tương Quỳ nhìn hằm hằm Tế Thần: “Ngươi đừng có nói bậy nói bạ!”
Tế Thần lạnh lùng nói: “Khí tức của hắn, dù cách xa ngàn vạn dặm, ta vẫn có thể cảm thụ được.”
“Người của ta ở bên cạnh hắn, khí tức, mọi thứ của hắn, ta đều nhất thanh nhị sở.”
Hiểu rồi, Tương Quỳ hẳn là đã bị nội gián bán đứng, từ đó khiến hắn trong mắt Tế Thần như trong suốt vậy.
Sắc mặt Tương Quỳ đỏ bừng, thật là sỉ nhục. Lúc trước hắn không hề biết nội tình của Tế Thần, ngược lại, Tế Thần lại nắm rõ mọi thứ về hắn. Đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, nếu không phải vì tìm kiếm Huyền Thổ thế giới, tìm kiếm Tiên Lưu kiều, tổ chức Thí Thần sớm đã bị nhổ sạch tận gốc. Trong nháy mắt, Tương Quỳ cảm thấy vô cùng uể oải, cả người bắt đầu toát ra khí tức sa sút, suy tàn.