» Chương 1120: Gặp được gọi Mộc Vĩnh người, tranh thủ thời gian cho ta giết chết

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Tương Quỳ lần này kịp phản ứng, hắn nghe ra điều bất thường. “Tiểu tử, lời này của ngươi là có ý gì?”

Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, nở nụ cười đầy dâm đãng với Tương Quỳ. “Gia gia, người xem, Tế Thần đã chết, thiên hạ thái bình, pháp khí trong tay người cũng vô ích rồi chứ?” “Cho ta đi.”

Tương Quỳ lập tức cảm thấy tâm trạng tồi tệ, khó chịu hỏi: “Tiểu tử, đây mới là mục đích thực sự của ngươi sao?” Đến giờ còn băn khoăn pháp khí của ta? Quả thực là đồ hỗn đản!

Tả Điệp và Tương Ti Tiên ngạc nhiên, rồi sa sầm nét mặt. Đám người xem như đã hiểu thái độ tốt của Lữ Thiếu Khanh dành cho Tương Quỳ. Hóa ra là có mục đích!

Lữ Thiếu Khanh tiếp tục xoa xoa tay, bộ dáng vô cùng ngượng ngùng: “Đúng vậy mà, dù sao giữ lại cũng vô dụng, cho ta đi.”

“Lấy cho ngươi đi bán sao?” Tương Quỳ nghiến răng, rất muốn móc đồng tiền của mình ra đập chết cái tiểu hỗn đản trước mắt này.

Lữ Thiếu Khanh vội vàng phủ nhận: “Sẽ không, sẽ không, thất phẩm pháp khí mà, ta sao có thể cầm đi bán chứ?” “Cầm đi bán là làm hỏng của trời, không thể làm, không thể làm.”

“Không phải bán, vậy ngươi một kiếm tu muốn lấy làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh khúc khích cười không ngừng: “Cầm đi đấu giá chứ, đấu giá sẽ được nhiều linh thạch hơn.”

Tương Quỳ bị nghẹn đến suýt hôn mê. Đấu giá với bán khác nhau ở chỗ nào chứ? Tiểu hỗn đản!

Tương Quỳ gầm thét: “Tiểu hỗn đản, ngươi cút ngay cho ta!”

“Không chịu sao?” Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng. Thất phẩm pháp khí mà, cầm đi đấu giá, chắc phải được mấy ngàn vạn linh thạch chứ. “Đồ keo kiệt,” Lữ Thiếu Khanh đổi sắc mặt, nói với Tương Quỳ: “Người cái tên quỷ hẹp hòi này đừng có theo ta.”

Tương Ti Tiên lúc này mới hiểu ra: “Mộc công tử, ngươi muốn chia tay với chúng ta sao?” Có lẽ đòi thất phẩm pháp khí là giả, mỗi người mỗi ngả mới là thật.

“Đúng vậy,” Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Ta ghét nhất mấy tên keo kiệt, không muốn để đồ keo kiệt theo ta.”

Tương Quỳ tức chết. Nào, nào, ngươi nói cho ta xem, có ai lại “khí phách” đến mức tùy tiện tặng thất phẩm pháp khí cho người khác bao giờ?

“Tiểu hỗn đản, ngươi đừng có nằm mơ! Không thấy ngươi rời đi, ta cũng sẽ không đi đâu.” Tương Quỳ nhắc lại lập trường của mình: Không thấy ngươi cái tiểu hỗn đản này rời đi, ta đi ngủ cũng không yên ổn. Mặc dù Tế Thần đã bị xử lý, nhưng ai biết thế giới này có còn xuất hiện Tế Thần thứ hai hay không? Tiên Lưu kiều trong tay Lữ Thiếu Khanh tốt nhất nên mang rời khỏi thế giới này, không thể để nó lưu lại đây. Muốn tai họa, đi thế giới khác mà tai họa đi.

“Không phải chứ, người còn muốn đi theo ta sao?” Lữ Thiếu Khanh càng thêm ngạc nhiên, tựa hồ rất sốc trước sự lo lắng mà Tương Quỳ vừa nói ra: “Người theo ta có làm được gì sao?” “Chuyện lần này, người còn chưa có chút tự biết nào sao?”

Tương Quỳ há miệng, nhất thời không biết nói gì. Bởi vì hắn, Tế Thần đã biết hành tung của bọn họ, từ đó tìm đến tận cửa. Hơn nữa, khi đối mặt Tế Thần, biểu hiện của hắn cực kỳ tồi tệ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận Đại trưởng lão của mình. Thậm chí còn một câu nói, chính hắn đã liên lụy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.

Ngay lúc Tương Quỳ đang phiền muộn, bỗng nhiên nơi xa xẹt qua một đạo lưu quang, có truyền tin tới. Đó là truyền tin từ bên trong tổ chức Thí Thần gửi đến.

Tương Quỳ nhận lấy, mở ra xem, sắc mặt hơi đổi. Sau đó, hắn thu lại truyền tin, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Được thôi, tiểu tử, chúng ta chia tay tại đây vậy.”

“Xảy ra chuyện gì?” Lữ Thiếu Khanh mở miệng hỏi, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ. Quỷ mới biết có thể hay không lại xuất hiện một kẻ địch cấp bậc Tế Thần nữa.

Tương Quỳ lắc đầu: “Bản thể Tế Thần gần như phá hủy cả thế giới này. Con người tử thương vô số, hơn nữa…”

Ngừng một lát, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tương Quỳ tiếp tục nói: “Hơn nữa, rào cản Thiên Lạch do đám người Thánh tộc trước kia bày ra cũng bị hủy.”

“Rào cản Thiên Lạch bị hủy rồi sao?” Tương Ti Tiên và Tả Điệp lập tức kinh hãi. Ngay sau đó, trên mặt hai người lộ ra vẻ vừa sợ vừa mừng. Điều này có nghĩa là, Bắc Mạc cũ bị bỏ rơi có thể trở về Hàn Tinh rồi ư?

“Ta, chúng ta có thể…?”

Không có rào cản Thiên Lạch, người dân thế giới này có thể trở về quê hương. Cũng không cần phải chịu đựng hoàn cảnh hoang vu, khắc nghiệt nơi đây nữa.

“Không sai, chúng ta có thể quay về tính sổ với bọn chúng.” Tương Quỳ ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra một cỗ hận ý. Bọn họ, những con người bị bỏ rơi này, nghìn năm trôi qua, đã sớm khiến Tương Quỳ căm hận người Thánh tộc sâu sắc không kém gì căm hận Tế Thần. Nếu Thánh địa nguyện ý toàn lực xuất thủ, Tế Thần cảnh giới Hóa Thần chín tầng căn bản chẳng là gì.

“Tốt, tốt,” Lữ Thiếu Khanh giơ cả trăm tay tán thành: “Mau đi, giết chết đám cháu trai Thánh địa đó.” “À đúng rồi, đến lúc đó nếu gặp được kẻ tên Mộc Vĩnh, mau chóng giết chết hắn cho ta.” Nếu không phải Mộc Vĩnh, không phải Thánh Chủ, hắn căn bản sẽ không đến nơi này, khiến hắn sống dở chết dở.

Lời này vừa thốt ra, ba người Tương Quỳ không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Ngươi không phải chính là Mộc Vĩnh sao?

Tương Quỳ bỗng nhiên kịp phản ứng: Chết tiệt, cái tiểu hỗn đản này dùng giả danh! “Tiểu hỗn đản, ngươi không phải tên Mộc Vĩnh sao?”

“Ôi da,” Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu một cái, như sực tỉnh, rồi cười ha hả: “Thôi được rồi, ta tên Trương Chính.”

Tương Quỳ là ai chứ? Mặc dù trước đó biểu hiện khó coi, nhưng dù gì cũng là lão đại của một tổ chức lớn, sống lâu như vậy, có đôi mắt ngàn năm. Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lúc này, rõ ràng chính là đang nói dối. Nhìn sang biểu tình của Tiêu Y bên cạnh, không cần hỏi, tuyệt đối lại là một cái tên giả nữa.

“Tiểu hỗn đản, ngươi còn muốn lừa ta sao?” “Nói, tên thật của ngươi là gì?”

Tương Ti Tiên và Tả Điệp cũng vô cùng im lặng. Suốt dọc đường đã gọi vô số tiếng “Mộc công tử”, kết quả, kết quả lại là một cái tên giả. Cần gì phải phòng bị đến mức này sao?

Tương Ti Tiên không nhịn được nhìn về phía Tiêu Y: “Tiêu muội muội, ngươi cũng là tên giả sao?”

Tiêu Y khúc khích cười: “Không có đâu, ta và sư huynh họ đều là thật mà.”

Nghĩ nghĩ, Tiêu Y cảm thấy cần phải giải thích một chút cho nhị sư huynh: “Nhị sư huynh hắn chính là như vậy đó, đây là cẩn thận.”

Trên thực tế là để tránh rắc rối về sau. Dùng tên giả, làm xong việc thì phủi mông rời đi, tận khả năng giảm bớt phiền phức.

Tương Ti Tiên và Tả Điệp đã bất lực không thể nào “nhả rãnh” thêm được nữa. Các nàng cảm thấy cho dù về sau cũng rất khó gặp được người như Lữ Thiếu Khanh.

“Ngươi sắp quay về rồi, tên tuổi còn quan trọng gì nữa?” Lữ Thiếu Khanh bay vút lên không trung: “Ngươi cứ nhớ ta là soái ca là được rồi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2593: Dứt bỏ các ngươi bọn này vướng víu

Chương 2592 Giao ra tàn hồn, tha cho ngươi khỏi chết

Chương 2591: Một biện pháp cuối cùng