» Chương 1122: Bị ném bỏ rồi?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Biến cố đột ngột khiến Tiêu Y hét thất thanh. Không hề phòng bị, nàng hoảng loạn vẫy vùng giữa không trung, Đại Bạch cũng theo đó giãy giụa.

Đại Bạch dù đang giãy giụa, nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng giữa không trung, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Quen thuộc.

Tinh báo đốm thấy con mồi mà tự động dâng đến miệng thì hưng phấn gầm lên, lập tức vươn ra bộ vuốt sắc bén đầy hung hiểm về phía Tiêu Y. Trước móng vuốt khổng lồ, Tiêu Y nhỏ bé và bất lực như một chú thỏ trắng.

“Ai nha!” Lữ Thiếu Khanh đến bên cạnh Kế Ngôn, ngồi trên cành cây, khẽ thở dài: “Vì sư muội, thật là hao tâm tổn trí.”

Bên cạnh, Tiểu Bạch sợ đến lông mao dựng ngược, vội vàng chạy đến bên cạnh Kế Ngôn. Thật đáng sợ.

Kế Ngôn khinh bỉ nói: “Hèn hạ.”

Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy sư muội cần được dạy dỗ cẩn thận sao? Đã lớn chừng này rồi mà vẫn như đứa trẻ con, không dạy dỗ tử tế, sao xứng đáng sư phụ?”

Kế Ngôn trầm mặc một lát, nhìn Tiêu Y vẫn còn luống cuống vẫy vùng, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Hoàn toàn chính xác!”

Tiểu Bạch sau khi nghe xong, đem thân thể giấu sau lưng Kế Ngôn, trong lòng thầm mặc niệm cho Tiêu Y một cái.

Tinh báo đốm trông to lớn đáng sợ, nhưng trên thực tế thực lực của nó cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, cùng lắm cũng chỉ hơn Tiêu Y một chút về lực lượng và tốc độ mà thôi.

Tiêu Y sau khi trải qua bối rối, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Nàng vung trường kiếm của mình, cùng Đại Bạch liên thủ đối phó tinh báo đốm.

Tiêu Y chỉ vào tinh báo đốm gầm lên: “Đồ báo thối, ngươi cũng dám phách lối trước mặt ta ư? Vừa hay bắt ngươi thử xem Lan Thủy Kiếm của ta sắc bén đến mức nào!”

Sau khi chia tay Tương Quỳ và những người khác, Tam sư huynh Lữ Thiếu Khanh lại ở thế giới Bắc Mạc cũ kia tiêu tốn nửa năm thời gian để đi đường. Trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh không cố tình truy cầu tốc độ, mà là chậm rãi di chuyển, để Kế Ngôn cùng hắn có thời gian khôi phục.

Tiêu Y cũng trên đường kết hợp kiếm phôi Lữ Thiếu Khanh tặng nàng với vật liệu Kế Ngôn đưa cho nàng, luyện chế thành bản mệnh bội kiếm của riêng mình. Chuôi kiếm cùng thân kiếm đều hiện lên màu lam nhạt, Tiêu Y đặt tên là: Lan Thủy Kiếm.

Bởi vì kiếm phôi phẩm cấp rất cao, sau khi Tiêu Y luyện chế ra, Lan Thủy Kiếm đã vọt thẳng thành lục phẩm trường kiếm, mà lại về sau còn có tiềm lực tiếp tục thăng cấp. Về kiếm linh và phẩm chất, nó còn hơn Vô Khâu và Mặc Quân một bậc. Bất quá, vô luận là Vô Khâu kiếm hay Mặc Quân kiếm, đều linh tính mười phần, về điểm này, Lan Thủy Kiếm không sánh bằng.

Có được thần binh lợi khí, bản thân thực lực lại không yếu, lại thêm Đại Bạch ở một bên hỗ trợ. Tiêu Y rất nhanh đã áp đảo tinh báo đốm, nhưng muốn kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn e rằng là không thể.

Bất quá, Lữ Thiếu Khanh lại không mấy hài lòng về điều này, sau khi xem xong, hắn liên tục lắc đầu: “Thật kém cỏi quá.”

Thực lực tinh báo đốm mạnh hơn Tiêu Y, nhưng theo Lữ Thiếu Khanh, đây không phải lý do để kém cỏi. Vô luận là hắn hay Kế Ngôn, chưa nói đến cùng đẳng cấp vô địch, cho dù kẻ địch cao hơn bọn hắn mấy tiểu cảnh giới, cũng không phải đối thủ của họ. Đối với họ, nếu không vượt cấp mà chiến đấu thì thấy kẻ địch quá yếu, đánh nhau không có ý nghĩa.

Xem được một lát, Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Hai người chúng ta là Hóa Thần, nàng mới vừa vặn trở thành Nguyên Anh. Thực lực cách biệt quá xa, mang ra ngoài, có hại mặt mũi ta a.”

“Nhất định phải thao luyện nàng thật tốt, để nàng tranh thủ thời gian thăng cấp mới được, nếu không ngươi ta đều mất mặt.”

Kế Ngôn rất tán thành điều này: “Hoàn toàn chính xác, quá yếu.”

Tiêu Y trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã trở thành Nguyên Anh kỳ, trong mắt những người khác tuyệt đối là thiên tài trong các thiên tài. Bất quá trong mắt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì lại rất chậm, cũng rất yếu.

Đang cùng tinh báo đốm chiến đấu, Tiêu Y bỗng nhiên cảm nhận được thân thể rét run, một luồng hơi lạnh bay thẳng lên đỉnh đầu. Nàng vừa ngây người, tinh báo đốm liền bắt lấy cơ hội, thân thể cao lớn trực tiếp lao về phía nàng.

“A!”

Tiêu Y lại bị dọa đến liên tục kêu to, bất quá bên cạnh có Đại Bạch. Đại Bạch một cú va chạm, đem tinh báo đốm húc bay, chưa xảy ra nguy hiểm.

Ánh mắt Tiêu Y lướt qua vị trí hai vị sư huynh, cảm nhận được ánh mắt của họ, Tiêu Y biết mình vì sao lại thân thể rét run. Khẳng định là biểu hiện không hài lòng, khiến hai vị sư huynh bất mãn với nàng. Nghĩ đến đây, Tiêu Y đã cảm thấy tương lai thiên địa một mảnh hắc ám.

Mà trước mắt, tinh báo đốm còn đang gầm thét gào rống, tiếp tục phát động tấn công về phía nàng. Lửa giận trong Tiêu Y trong nháy mắt dâng lên: “Đều tại ngươi súc sinh này, không có chút nhãn lực nào, ngươi chạy tới đây làm gì?”

“Ghê tởm!” Tiêu Y hét lớn một tiếng: “Đi chết đi!”

Lan Thủy Kiếm bùng phát hào quang màu xanh lam, không gian xung quanh lập tức phảng phất trở nên nhẹ nhàng như nước, hơi nước bốc hơi. Kiếm ý thủy thuộc tính tràn ngập trong rừng rậm, lại giấu giếm sát chiêu.

Đồng thời, Tiêu Y tiếp tục vung tay lên, hỏa cầu thật lớn từ trên trời giáng xuống, đánh tới hướng tinh báo đốm. Tinh báo đốm bên này đang né tránh trường kiếm công kích của Tiêu Y, đối mặt với Đại Hỏa Cầu từ trên trời giáng xuống đã không cách nào né tránh, bị trực tiếp trúng đích.

Như một viên thiên thạch rơi xuống, nện đến mấy chục mét thân thể tinh báo đốm một trận vặn vẹo, như bị nện đứt ngang lưng vậy. Đại Bạch cũng thừa cơ hung hăng vồ lấy tinh báo đốm một cú, mở ra một cái hố trên bụng nó.

“Rống!”

Tinh báo đốm thống khổ giãy giụa, thân hình khổng lồ nhấp nhô, đem cây cối xung quanh nện đến một mảnh hỗn độn, hù dọa vô số phi điểu nơi xa.

“Phốc!”

Tiêu Y cũng tranh thủ thời gian bổ đao, cuối cùng chặt đứt đầu tinh báo đốm.

“Hừ!” Thu dọn xong tinh báo đốm, Tiêu Y mới dám thần khí nói: “Chỉ bằng ngươi đầu báo nhỏ này cũng dám đến trêu chọc chúng ta?”

“Không biết sống chết!”

Sau đó Tiêu Y nghĩ đến đi tìm hai vị sư huynh tranh công, biểu hiện tốt một chút, dù sao vừa rồi có cỗ dự cảm không tốt. Nhưng mà nàng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn thân ảnh không biết đã biến mất từ lúc nào.

Tiêu Y sững sờ, chu vi đảo mắt một lượt, trong lòng luống cuống. Không thấy hai vị sư huynh, lẽ nào mình bị từ bỏ sao?

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi ở đâu?” Tiêu Y rất hoảng hốt kêu.

Tiểu Bạch lúc này tay mang theo thần kinh gạch, đỉnh đầu Tiểu Hắc chạy tới.

“Tiểu Bạch, Đại sư huynh, nhị sư huynh đâu?”

“Chi chi. . .”

Tiểu Bạch chi chi kêu, biểu thị chính mình cũng không biết. Nó vừa rồi mắt hoa lên, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã biến mất trước mặt nó.

“Cái gì? Không thấy?” Tiêu Y tâm đều đang run, không thể nào, hai vị sư huynh thật nhẫn tâm vứt bỏ nàng?

“Đại sư huynh, nhị sư huynh. . .” Tiêu Y lần nữa hô hào.

Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến thanh âm: “A, nơi này lại có người?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2601: Thiên địa có thể có vấn đề gì?

Chương 2600: Mục đích thực sự

Chương 2599: Cùng Độn Giới khai chiến?